Người bảo vệ kia vừa gọi một tiếng “chị dâu”, rồi lấy bật lửa ra chuẩn bị châm thuốc, nghe thấy cách tôi gọi “Tiểu Nguyệt” thì tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn tôi: “Anh, anh là Phương Dương mà họ nói tới hả?”Tôi gật đầu: “Phải, nhưng tôi và A Chính là anh em rất thân thiết, lần này tôi đến đây chính là để giải quyết chuyện này”.Bên ngoài tòa nhà thương mại rất hỗn loạn, có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tháo chạy.Vị trí của tòa nhà này rất gần với cây cầu, nếu quân phản loạn đi qua cầu thì chắc chắn sẽ xông vào trong này đầu tiên.Tiếng nổ vang ngày một nhiều, không khó tưởng tượng quân phản động đang đánh phá sang bên này.Tốc độ phản ứng của quân đội chính phủ cũng rất nhanh, bọn họ có thể nhìn thấy bên ngoài tòa nhà có không ít xe của quân đội lái qua, còn có các quân lính được trang bị đầy đủ vũ trang.Danfu nói gì đó với Phương Thanh Di, rồi tự chạy ra ngoài.“Sao anh ta lại bỏ chạy thế!”Lâm Húc Dương cau mày hỏi.“Anh ta nói ở đây quá nguy hiểm, bên ngoài cũng loạn quá nên không lo cho chúng ta được nữa.
Anh ta bảo chúng ta chạy vào sâu bên trong thành phố, đến lãnh sự quán hoặc chính phủ! Nơi đó an toàn!”Phương Thanh Di giải thích.“Anh Húc Dương, bây giờ, chúng ta phải làm sao đây?”Cung Ấu Hi bất lực hỏi.“Chạy thôi! Chúng ta cũng phải chạy! Cứ rời khỏi đây trước đã! Nơi này quá nguy hiểm! Chú ý theo sát tôi, đừng để bị lạc!”Lâm Húc Dương không chút do dự đáp.Sau đó, anh chạy trước về phía cửa của tòa nhà, nhưng còn chưa bước chân ra ngoài, anh đã vội vàng kéo hai cô gái quay lại.“Không được! Không thể đi cửa trước được! Bên ngoài là phố, đối diện với cầu, sẽ có đạn lạc!”Đúng vậy, Lâm Húc Dương vừa chạy tới cửa, đã nhìn thấy mấy viên đạn lạc bắn qua, thậm chí còn bắn nát không ít mặt kính thủy tinh.Điều này khiến anh sợ hết hồn, hoảng hốt kéo hai cô gái lùi lại, trực tiếp trốn phía sau một quầy hàng, rồi mới há miệng thở dốc.Trong lòng Lâm Húc Dương thấy rất rối bời, đang sống trong thời bình, chắc không có mấy ai muốn trải qua chiến loạn như anh đâu nhỉ?Đây là đạn thật bắn tới, thậm chí còn nhanh trong nháy mắt.Lâm Húc Dương nhìn thấy một binh sĩ bị lực bắn của đạn xuyên thủng, sau đó ngực người này không ngừng chảy máu.Trong lòng anh không khỏi oán giận, một kỳ nghỉ tốt đẹp sao lại biến thành thế này!Sau đó anh lại nhìn sang hai cô gái, bọn họ đã bị dọa sợ tới mức không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm đầu run rẩy trốn bên cạnh anh.Lâm Húc Dương nhìn hai cô gái, không ngừng thầm nói với bản thân, nhất định phải bình tĩnh.
Anh phải bảo vệ Cung Ấu Hi và Phương Thanh Di, đây là trách nhiệm của anh, nên anh không thể hoảng loạn được!Anh cố gắng hít sâu vài hơi để khiến mình bình tĩnh lại, sau đó thử thò đầu ra ngoài.Bên trong tòa nhà vẫn tương đối an toàn, các bức tường xung quanh và những vật thể đã chặn được không ít đạn.Lâm Húc Dương rất muốn ra xem tình hình giao chiến ở phía trước như thế nào, nhưng đáng tiếc là anh không dám.Anh không dám đi cá cược vận mệnh của mình, anh không phải là quân nhân, không có tố chất của ngành nghề này, nên cũng sợ số đen bị đạn bắn trúng, thế thì sẽ phải chết uổng rồi.Ầm!Đột nhiên có một tiếng nổ cực lớn vang lên, khiến mặt đất còn hơi rung lên.Hai cô gái không nhịn được hét lên chói tai.Một quả bom được ném vào ngay chân tòa nhà, làm nổ tung rất nhiều hàng hóa.Chạy! Phải chạy thôi! Không ở lại nơi này được nữa!Lâm Húc Dương tự nói với mình, anh nắm chặt tay hai cô gái, hô lớn lên: “Bình tĩnh, bây giờ mau chạy theo tôi!”Hai cô gái ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn Lâm Húc Dương, nhưng không hề có ý định đứng dậy.“Em… Em sợ! Chân em mềm nhũn không đứng lên được nữa rồi!”Cung Ấu Hi run rẩy nói.“Tôi cũng không động đậy được!”Phương Thanh Di cũng tái mặt nói.“Bình tĩnh lại đi! Chúng ta nhất định phải bình tĩnh! Bây giờ, không thể ở lại đây được nữa! Nơi này quá nguy hiểm! Bên cạnh chính là cây cầu qua sông, cô xem quân đội đang đánh nhau ở bên ngoài kia kìa.
Chẳng may họ đánh vào đây là chúng ta xong đời luôn! Các cô nhất định phải chạy theo tôi!”Lâm Húc Dương gào lên.Hai cô gái hoảng loạn nhìn ra bên ngoài tòa nhà, sau đó thì càng thấy sợ hãi hơn.“Bên ngoài đang đánh nhau, chúng ta chạy ra đó ư?”Phương Thanh Di run rẩy hỏi.“Đi cửa sau, cửa bên, nói chúng là chỗ an toàn! Cứ chạy trước đã rồi tính!”Lâm Húc Dương kiên định đáp.Anh lại nhìn hai cô gái đang cẳng thẳng, ra lệnh nói: “Bây giờ,