Tôi lại hỏi vài câu, nhưng hầu như không có thông tin gì hữu ích.
Thấy vậy, tôi lại đánh ngất gã lần nữa rồi đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh cũng mau chóng đi ra.
Hỏi xong, tôi mới biết đúng là gã đầu đinh kia không nói dối, chuyện mà ba bọn chúng kể lại xảy ra giống hệt nhau.Nhưng càng như vậy, sự việc có vẻ càng có nhiều điểm khả nghi hơn.Nếu nhà họ Cung muốn giết tôi, sai vài người đến đợi ở cổng khu nhà tôi tại Yến Kinh, tôi vừa ra khỏi cửa thì tất cả cùng ùa lên, dù tôi có giỏi đánh nhau đến mấy cũng chỉ có thể chật vật bỏ chạy.Nhưng giờ, họ nhất nhất phải dùng cách thức kì quái thế này, vừa bắt cóc La Nhất Chính đe dọa tôi phải đến Thịnh Hải, vừa để lưu manh truy sát tôi.
Trong chuyện này giống như thiếu thứ gì đó mang tính quyết định, nên khiến cho tôi nghĩ mãi không ra.Tề Vũ Manh nói: “Chúng ta đi trước đã, ba người này có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại, nếu để bọn họ liên lạc được với những người còn lại thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất”.Tôi và Triệu Thư Hằng không nói gì, đi theo Tề Vũ Manh xuống lầu.
Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Tề Vũ Manh lại lấy thẻ ngành của mình ra, tiếp đó bảo quầy lễ tân dẫn cô đến phòng giám sát, xóa tất cả đoạn video giám sát có chúng tôi, xong xuôi chúng tôi mới rời đi.Tôi không thể không giơ ngón cái, nói: “Cô không hổ có xuất thân cảnh sát hình sự chuyên nghiệp, mỗi một chi tiết đều có thể nghĩ đến”.Tề Vũ Mạnh lườm tôi: “Nịnh bợ vừa thôi.
Chẳng qua là tôi không muốn dây thêm chuyện.
Vả lại, dẫu sao tôi cũng là người Yến Kinh, thi hành pháp luật ngoài khu vực thực sự không dễ.
Cũng nhờ bố tôi quen biết cục trưởng Lâm, nên chú ấy mới nể mặt tôi, nếu không thì ngay cả súng cũng không lấy được”.Trước tiên, chúng tôi đến bệnh viện băng bó qua cho Triệu Thư Hằng, tôi cũng bôi chút rượu thuốc, sau đó mới lái xe về khách sạn.Lúc lên lầu, Tề Vũ Manh hỏi tôi: “Phương Dương, anh hãy nghĩ lại xem, La Nhất Chính thật sự không đắc tội với ai chứ?”Tôi nói: “Đương nhiên là không, tôi và cậu ấy ra tù cùng một năm.
Sau khi ra tù, cậu ấy chỉ làm một người bảo vệ đàng hoàng, sao lại đắc tội với ai được? Những gì tôi phân tích cho cô trước kia kết hợp với tình hình mà ba tên kia khai thì chắc cô cũng đã rõ, chuyện này chắc chắn là do kẻ thù của tôi làm, không liên quan đến La Nhất Chính, cậu ấy chỉ bị liên lụy thôi”.Tề Vũ Manh đứng ở đầu cầu thang nhíu mày, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Thư Hằng nói: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa có hành động thì nhớ gọi tôi”.“Vậy anh nghĩ lại kẻ thù của mình xem?”Người đẹp cảnh sát vẫn đang đi bên cạnh tôi suy tư đã đến trước cửa phòng, cô ấy vừa lấy chìa khóa , lại quay đầu hỏi tôi.Tôi thấy hơi bất đắc dĩ: “Tôi thì còn có kẻ thù nào nữa? Chỉ có nhà họ Cung thôi.
Nhưng bây giờ nhà họ Cung không thừa nhận… không thừa nhận….
À, tôi nhớ ra rồi”.Một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, tôi đột nhiên nghĩ đến một cái tên.
Tôi vội vàng về phòng mình, Tề Vũ Manh cũng chen được vào phòng trước khi tôi đóng cửa, hỏi tôi: “Anh nhớ ra gì rồi?”Tôi nói: “Trước , tôi vẫn luôn bỏ qua một chuyện, cho đến khi nãy mới nhớ ra.
Đợi tôi gọi một cuộc điện thoại là rõ ngay thôi.
Cảnh sát Tề, cô ngồi xuống trước đi”.Nói xong, tôi gọi điện thoại cho Bạch Vi, Bạch Vi nhanh chóng nghe máy, chỉ là giọng nói của cô ấy có vẻ hơi yếu ớt: “Phương Dương? Anh đến Thịnh Hải rồi à?”“Ừ, anh vừa đến tối qua, anh có thể nhờ em giúp một chuyện không?”La Nhất Chính đã bị bắt cóc hai ngày, lòng tôi nóng như lửa đốt, hỏi ngay không vòng vo.“Được, anh nói đi”.“Anh cần số điện thoại của mẹ Cung Chính Vinh”.Nói xong, tôi cảm giác như mình lại tiến gần thêm một bước về phía sự thật.Bạch Vi im lặng một lúc, hỏi tôi: “Anh cần số của mẹ Cung làm gì?”Tôi không biết nên trả lời thế nào, Bạch Vi thấy tôi im lặng, lại hỏi: “Có liên quan đến người bạn tên La Nhất Chính của anh sao?”“Phải, chuyện này hiện có rất nhiều điểm khả nghi, nếu anh không làm rõ, có thể sẽ vĩnh viễn không tìm được La Nhất Chính”.Tôi ngừng một chút lại nói: “Cậu ấy là người anh em tốt nhất của anh, bất kể thế nào