Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã sắp trưa, tôi lập tức gọi cho Bạch Vi: “Bây giờ, em có rảnh không? Có thì ra ngoài cùng đi ăn nhé?”Bạch Vi đáp rảnh, bảo tôi gửi địa chỉ.
Hình như cô ấy đang có việc gì đó, nên vội vàng cúp máy ngay.Tôi bảo với Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng là mình ra ngoài đi ăn trước, hai người họ tự giải quyết bữa trưa.
Triệu Thư Hằng tỏ vẻ vui mừng, còn Tề Vũ Manh thì bực bội hỏi tôi: “Anh đi với ai? Anh có biết bây giờ mình đang là đối tượng rất quan trọng không? Nếu anh ra ngoài đi ăn mà gặp chuyện gì, chúng tôi không cứu kịp đâu”.Tôi bực dọc nói: “Cô đúng là miệng quạ đen, tôi chỉ ra ngoài đi ăn thôi, làm gì mà đến mức như cô nói.
Nếu bây giờ, tôi bước chân ra ngoài mà có thể gặp nguy hiểm thì chứng tỏ tình hình an ninh ở Thịnh Hải quá tệ”.Tề Vũ Manh bị tôi nói cho nghẹn họng, cô ấy tức giận giậm chân, sau đó đi về phòng.
Triệu Thư Hằng vừa định đi vào theo, cánh cửa đã đóng lại uỳnh một tiếng, suýt nữa đập trúng mũi anh ta.Triệu Thư Hằng lúng túng liếc nhìn tôi, tôi nói: “Trêи đầu anh còn đang quấn băng đấy, tốt nhất đừng chọc vào cảnh sát Tề.
Không cô ấy mà nổi điên lên thì anh chỉ có thiệt thôi”.Dứt lời, tôi đi xuống tầng, tìm một nhà hàng trông khá ổn ở gần đó.
Tôi chọn một vị trí có tầm nhìn khá đẹp, rồi gửi địa cho Bạch Vi, sau đó ngồi chờ.Không bao lâu sau, Bạch Vi đã lái một chiếc CC dừng ở cửa.
Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như ngày xưa, cô ấy cũng từng lái chiếc xe này một lần.Mới có hai ngày ngắn ngủi, nhưng Bạch Vi đã tiều tụy đi rất nhiều.
Nếu nói lúc trước, trông cô ấy tràn đầy sức sống thì bây giờ rõ ràng rất phờ phạc.Tôi nhìn vào mắt cô ấy: “Mấy hôm nay, em gặp chuyện gì à? Mắt đỏ hoe kìa”.Mắt Bạch Vi không chỉ đỏ như mắt con thỏ, mà còn lờ mờ nhìn thấy quầng thâm.“Không có gì, mấy nay trong nhà có chuyện, nên tâm trạng em không được tốt”.Tôi gật đầu, nếu Bạch Vi đã không muốn nói, tôi cũng không ép.
Tôi gọi vài món, Bạch Vi hỏi: “Lúc nãy, anh xin số của mẹ Cung Chính Vinh làm gì thế?”Tôi nhìn Bạch Vi, và cô ấy cũng không tỏ ra yếu thế nhìn thẳng tôi.Tôi kể cho cô ấy nghe chuyện và suy đoán của mình, Bạch Vi nói: “Phương Dương, nhưng anh có đắc tội với ai khác đâu?”Tôi nhắm mắt đáp: “Anh cũng biết thế, nhưng sự việc lại quái gở thế đấy.
Như kiểu có một bàn tay ở phía sau đang không ngừng đẩy anh đi, bắt anh làm một số việc, nhưng anh không thể không làm”.Bạch Vi cũng trầm mặc, tôi nói: “Em đừng lo, lúc ở Yến Kinh anh đã nói rồi.
Chuyện này không liên quan đến em, nên em đừng suy nghĩ nhiều.
Nhưng nếu nhà họ Cung không nhận, anh cũng chẳng cần phải nhân từ với Cung Chính Văn.
Đối với loại người này, chỉ có tống hắn ta vào tù thì mới là sự dạy dỗ tốt nhất cho hắn ta”.Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang lên, món nào trông cũng đẹp mắt, đủ cả sắc cả hương.
Nhưng chúng tôi không thèm ăn lắm, Bạch Vi chốc chốc lại ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.Tôi hỏi: “Bạch Vi, em nói xem có khi nào chú Thành là người làm chuyện này không?”“Chú Thành?”Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vi hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó, cô ấy lắc đầu nói: “Không, không thể nào.
Mấy hôm nay, chú Thành luôn ở cạnh em.
Như anh nói, trước khi La Nhất Chính bị bắt cóc, người đứng phía sau đó còn đến gặp mấy tên lưu manh để thương lượng vài việc.
Nhưng mấy hôm đó, chú Thành và em đều ở Yến Kinh.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chú ấy đâu có biết thuật phân thân mà đi đi lại lại giữa hai nơi được”.Bạch Vi nói tiếp: “Phương Dương, anh có từng nghĩ nếu đã không nghĩ ra là kẻ nào ở trong nước hại mình, sao anh không thử nghĩ tới nước ngoài? Dù anh quen biết rất nhiều người ở Xiêng La, thậm chí có thể nói là cực kỳ thân thiết.
Nhưng cũng chính vì mối quan hệ quá mức thân thiết này của các anh, nên người khác không đủ sức trả thù, chỉ có thể trút giận lên đầu anh”.Tôi suy nghĩ, kẻ thù ở nước ngoài của tôi ư?Hình như là không có.
Từ trước đến nay, luôn là nhà họ Cung đối đầu với tôi, sau nữa