Tề Vũ Manh là người muốn gì sẽ làm luôn, quan niệm về thời gian của cô ấy rất mạnh mẽ, vì thế chúng tôi vừa ngồi xuống, chiếc xe đã khởi động rồi.Tề Vũ Manh dẫn đầu, mấy chiếc xe khác đi theo, quay lại con đường mà chúng tôi vừa tới.Khi tới đồn cảnh sát thì cảm thấy đoạn đường này cực kỳ dài, thế nhưng lúc quay lại chỉ mong thời gian trôi càng nhanh càng tốt, chỉ mong đám người điên rồ kia đừng làm chuyện gì với người khác.Đến bên ngoài quán rượu, chỉ thấy trước cửa ầm ĩ, rối ren và lộn xộn.
Ôn Hân thị lực tốt, chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt của vài người, cô ấy nói: “Họ chính là đám người ban nãy!”“Đi thôi!”Không hề do dự, Tề Vũ Manh vội vã xuống xe, tay phải cầm súng, nhanh chóng đi về phía quán bar.
Thế nhưng chúng tôi chưa đi được vài bước, một anh chàng gầy gò nhưng cực kỳ lanh lẹ đột nhiên vọt ra trước mặt Tề Vũ Manh rồi hỏi chúng tôi: “Các anh là người của anh Phương Dương phải không?”Tôi vội vàng đáp: “Đúng vậy!”Tôi vừa nói vừa quan sát tướng mạo của người này, vừa đen vừa gầy, trông có vẻ lanh lợi nhưng không có chỗ nào quá đặc biệt.
Tôi hỏi: “Cậu là người của Trịnh Cường à?”Anh bạn gầy gò kia gật đầu như bổ củi: “Đúng rồi, anh Cường dặn tôi đứng đây đợi các anh, nếu phát hiện chuyện gì không ổn thì bảo chúng tôi lập tức báo tin cho các anh”.Tôi gật gật đầu, hỏi tiếp: “Bên phía quán bar có chuyện gì thế?”Anh bạn gầy gò kia gãi gãi đầu, gương mặt lộ vẻ thiếu tự nhiên: “Không biết từ đâu chui ra một đám người không biết trời cao đất dày, chưa từng nghe đến đến tên tuổi của băng nhóm Thiên Địa thì thôi, còn định cắm đầu cắm cổ xông vào trong, đòi tìm một người tên là Phương Dương.
Tôi vừa nghe đã nhận ra, người đó không phải là anh sao? Đang chuẩn bị gọi điện cho anh Cường thì anh Cường đã gọi điện cho chúng tôi, nên mới có chuyện như bây giờ.
Trước cửa quán bar có người của chúng tôi chặn đường, không để cho họ xông vào”.Những gì anh bạn gầy gò kia nói gần khớp với suy đoán của tôi.
Tề Vũ Manh nói: “Bất kể là người từ đâu tới, bây giờ chúng ta phải qua đó xem sao.
Cố gắng đảm bảo không có thương vong!”Tôi đáp một tiếng, đang định hỏi gì đó, đột nhiên nghĩ tới việc khác nên hỏi anh bạn gầy gò: “Cậu nhìn thấy cô cảnh sát xinh đẹp đi trước kia chứ?”Anh bạn gầy gò không hiểu gì: “Nhìn thấy rồi, thì sao?”Tôi hỏi: “Cậu không sợ cô ấy à?”“Tại sao tôi phải sợ cô ấy?”Anh bạn gầy gò mờ mịt hỏi lại.“Cô ấy là cảnh sát, cô ấy sẽ bắt cậu đấy!”“Tôi có làm chuyện gì vi phạm pháp luật đâu? Dựa vào cái gì mà đòi bắt tôi.
Với cả, nói đến bắt người, ở đất Thịnh Hải này, người khác có thể bị bắt, chỉ riêng người của băng nhóm Thiên Địa sẽ không bị bắt.
Cho dù đánh nhau cũng phải do người khác ra tay trước, chúng tôi mới đánh trả”.Anh bạn gầy gò này tỏ ra rất tự hào khi là một thành viên của băng nhóm Thiên Địa.
Tôi vỗ vỗ vai cậu ta và nói: “Được lắm, làm cho tốt vào nhé!”Nói xong tôi bèn theo đám đông cảnh sát đi về bên đó.
Vừa xuống xe, cô hoa khôi cảnh sát đã dẫn người đi về phía đó, có cả một viên cảnh sát cầm loa tay đi tới một chỗ cách cửa quán bar không xa, giơ loa lên và bắt đầu hô hào: “Người trước cửa quán bar nghe đây, tất cả buông vũ khí trong tay, lập tức ngồi xổm xuống đất, dùng hai tay ôm đầu!”Những người khác tuần tự bao vây lối vào của quán bar, có người cầm súng, có người bật công tắc của dùi cui điện, ánh điện lóe ra trêи đó khiến người ta phải run rẩy.Còn chúng tôi cũng chú ý thấy trong tay đám người kia xách cả vũ khí, đa phần là những vũ khí thô sơ như ống thép, cũng có cả vài con dao bổ dưa hấu.Đám đông xao động trong chốc lát, người của Trịnh Cường biết điều nên ngồi thụp xuống, nhưng đám người mà nhà họ Cung phái tới rất cứng đầu, không có chút phản ứng nào hết.Một người trong số đó nhanh chóng bước ra, mặc áo T-shirt và quần bò thủng lỗ chỗ, khoác jacket, trông rất sạch sẽ, nhưng ánh mắt cực kỳ nham hiểm.
Trong tay hắn cầm một con dao găm, trông khá