Nghe xong, Trịnh Cường lập tức thay đổi sắc mặt, siết chặt tay, đấm mạnh xuống bàn: “Cái đệt!”Dù sao, Trịnh Cường cũng là người tự dựa vào sức mình để đưa Thiên Địa từ một băng nhóm không chính thống phát triển được như bây giờ, không thể phủ nhận năng lực của người này.Tôi có chút chán nản: “Có lẽ trong chiếc xe tải mọi người nói đến ban nãy có chở người bắt cóc La Nhất Chính, thậm chí cũng có khả năng là La Nhất Chính vốn bị giam lỏng trong vườn táo.
Không chừng là qua hai ngày vừa rồi, họ cảm thấy bí mật bị bại lộ, hoặc là bị chúng ta phát hiện nên mới vội vã đưa người đi”.Nghĩ tới đây, tôi không khỏi chán nản, mặt Trịnh Cường càng trở nên cay đắng hơn, sau đấy hắn lên tiếng: “Người anh em Phương Dương, thế này đi, nếu hôm nay không tìm được cậu bạn La Nhất Chính, vậy thì là do chúng tôi làm việc không tốt, đợi lát nữa chúng tôi sẽ tiếp tục tìm.
Yên tâm, nhất định sẽ tìm ra được tin tức của cậu ta một cách nhanh nhất!”“Trước đó, không phải mấy người đã điều tra được có một tổ chức địa phương tham gia vào chuyện này sao? Trịnh Cường, hay là vậy đi, anh cho một nửa số người của mình ra ngoài điều tra kỹ càng về tung tích của tổ chức này, nửa còn lại thì đi cùng anh đến vườn táo ở vùng ngoại thành kia, cả hai bên cùng điều tra thì chắc chắn tiến độ sẽ nhanh hơn nhiều”.Nói rồi, tôi nhìn Trịnh Cường, hắn không chút do dự, lập tức gật đầu đồng ý, nói xong là đi ngay, còn nhanh chóng gọi mấy đứa đàn em, trong tay mang theo bánh quy, bánh mỳ với mấy chai nước khoáng rồi vội vã lên đường.Tôi đi ra ngoài cửa, lúc này trong quán bar, quả thật chúng tôi không còn nhìn thấy bóng dáng mấy tên đàn em của Trịnh Cường nữa.Cũng ngay lúc này, có một người trạc tuổi trung niên mặc vest đi ngang qua, khuôn mặt ủ rũ, tỏ ra ngập ngừng.Triệu Thư Hằng nói: “Chú ơi, chú đến đây làm gì thế?”Người đàn ông trung niên nhăn mặt lại, ngượng ngùng nói: “Tôi là quản lý của quán bar này, trông thấy mấy người nói chuyện với Cường, có vẻ như quan hệ hai bên rất tốt, vậy nên muốn tới…”Tôi nhìn quanh một lượt, âm thầm lắc đầu.
Quả thực Trịnh Cường và đám tay chân của hắn có phần suồng sã, cho dù hắn có bảo kê cho quán bar này đi chăng nữa thì cũng không thể ăn không uống không ở đây mãi được, nhất là khi còn bắt quán mở cửa vào buổi chiều.Nếu là những khách quen ở đây thì còn đỡ, nhưng nếu là những khách hàng lần đầu tới đây thì sẽ khó tránh được việc bị đám người Trịnh Cường dọa chết khϊế͙p͙, thế thì ai dám tới đây chơi nữa.Về lâu về dài, quán bar không làm ăn được, ông chủ không kiếm được tiền, Trịnh Cường cũng không thu được phí bảo kê, cuối cùng chỉ đành đường ai nấy đi mà thôi.Tôi nói: “Mặc dù chúng tôi cũng rất thông cảm với chú nhưng đây là chuyện của Trịnh Cường.
Chúng tôi chỉ có quan hệ hợp tác với nhau, không thể yêu cầu anh ta làm những chuyện khác được.
Có điều, nếu như chỉ nhắc nhở anh ta một tiếng, tôi nghĩ là mình làm được!”“Không không không, không phải ý đó!”Sắc mặt người quản lý hơi thay đổi, ông ta vội vã xua tay, nói: “Không giấu gì các cô cậu, mặc dù tôi là quản lý của quán bar này nhưng ông chủ lại là chú ruột của Trịnh Cường, tôi chỉ là người làm thuê thôi, đâu dám có ý như cậu nói ban nãy”.Lúc nói chuyện, sắc mặt người đàn ông trung niên đỏ lựng, tỏ ra bộ dạng như kiểu nói sai một câu là cạp đầu nhau ngay vậy.
Tôi bỗng cạn lời, cái quái gì vậy?Tôi hoang mang hỏi: “Vậy chú muốn nói gì?”Người đàn ông trung niên do dự một hồi rồi đáp: “Thật ra tôi cũng không phải người ngoài.
Tôi là quản gia của hai chú cháu Trịnh Cường.
Bởi vì Trịnh Cường đến Thịnh Hải nên tôi mới bị lôi tới đây làm quản lý, cũng được mấy năm rồi.
Vốn dĩ chúng tôi sống chung và làm việc với nhau cũng ổn, ai ngờ vì chuyện cũ mà tôi và Trịnh Cường đột nhiên không còn thân thiết được như lúc đầu.
Từ đó trở đi, Trịnh Cường từ bỏ con đường làm ăn đứng đắn, bắt đầu dấn thân vào thế giới ngầm.
Không lúc nào là tôi không lo lắng, lỡ như có một ngày, cậu ấy bị cảnh sát bắt rồi, tôi phải ăn nói như thế nào với chú cậu ấy đây?”Không chỉ có tôi, ngay cả Triệu Thư Hằng và Ôn Hân cũng đột nhiên bị câu chuyện tình cảm máu chó này ‘đánh’ cho choáng váng.Tôi nói rồi mà, nếu như ông chủ