Thế là tôi gỡ bỏ sự lúng túng, mỉm cười: “Yên tâm đi, đợi khi nào cô muốn có bạn trai thì hẵng nói.”Cô ấy hài lòng “ừm” một tiếng, tiếp tục cúi thấp đầu lau tóc.Tôi kiếm chuyện khác để làm, cầm lấy điện thoại miễn cưỡng đặt giúp cô ấy một vé máy bay vào ngày mai.Sau đó thì không còn chuyện gì nữa, có vẻ tôi không nên tiếp tục ở lại trong phòng của một cô gái nữa.Tôi nên đi rồi, bởi vì cô ấy thuần khiết như vậy, không tì vết như vậy.Thế là tôi đứng dậy chào tạm biệt, đi đến cửa phòng, xác nhận lại một lần nữa cửa khóa an toàn xong, lại không nhịn được quay đầu nói: “Cô nhớ là có ai gõ cửa cũng không được mở, sáng mai tôi sẽ đến tìm cô, sau đó tiễn cô ra sân bay.”Boss Nữ Hoàn MỹBoss Nữ Hoàn MỹTôi không hề lo lắng về chuyện này, hiện tại Bansha đang nóng giận, thứ nhất là vì nhận tiền rồi nhưng lại không làm xong chuyện, ảnh hưởng đến danh tiếng và oai phong của ông ta.
Thứ hai là vì bị tôi kìm kẹp, cảm thấy quá mất mặt, muốn lấy lại thể diện.Đợi ông ta bình tĩnh lại hẳn sẽ có điều băn khoăn.
Dù sao tôi cũng đang giữ ba đoạn video, hai đoạn trong đó đủ để cảnh sát triển khai điều tra ông ta bởi tình nghi có liên quan đến việc đe dọa tống tiền, đương nhiên ông ta không muốn cảnh sát mò đến cửa.
Đoạn video còn lại thì miễn cưỡng có thể xem là tấm bùa hộ mạng của tôi, nếu tôi xảy ra chuyện, tất nhiên ông ta sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất.Chỉ cần mấy ngày ở Chiêng May này, tôi không đi đến những nơi vắng vẻ ít người thì ông ta sẽ không có cách nào bắt tôi.Sau khi tiễn Văn Giai đi, nếu Bansha còn không chịu dừng lại, hơn nữa nếu cần thiết thì tôi sẽ dùng cách khác để giải quyết chuyện này.Nói thế nào thì tôi cũng từng sống trong tù mấy năm, nên có vài mối quan hệ trong giới này, chỉ là có một số người tôi không muốn tiếp tục liên lạc cho lắm mà thôi.Về đến khách sạn, tôi vừa gửi tin nhắn báo bình an cho Văn Giai, vừa đi thẳng lên lầu, đến trước cửa phòng của Bạch Vi, giơ tay gõ cửa.Trong phòng không có động tĩnh, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, có thể cô ta vẫn còn đi chơi với Cung Chính Văn ở bên ngoài.Thế là tôi dứt khoát quay xuống tầng dưới, ngồi trêи sofa ở phòng khách đợi.Không bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, kèm theo đó là tiếng nói cười khe khẽ của một đôi nam nữ, Bạch Vi và Cung Chính Văn đã về.Tôi đứng dậy, đi đến chỗ bọn họ.Lúc nhìn thấy tôi, Bạch Vi hơi ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, trong mắt Cung Chính Văn thì lóe lên tia nghi hoặc.“Phương Dương, có phải anh đánh nhau với người ta không?” Bạch Vi lạnh lùng hỏi, rõ ràng cô ta đã nhìn thấy vết thương và vết bầm tím trêи mặt tôi.
Tôi không trả lời cô ta mà đi thẳng tới trước mặt Cung Chính Văn, giơ tay, đấm cho hắn ta một cú thật mạnh.Cung Chính Văn ngã xuống.“Dừng tay, anh đang làm gì vậy?” Bạch Vi kinh hãi kêu lên, chạy đến cố sức kéo cánh tay tôi lại.Tôi hất tay cô ta ra, cúi đầu nhìn Cung Chính Văn đang ôm mũi nằm trêи mặt đất, nói: “Phó tổng giám đốc Cung, hai triệu mua một cái chân của tôi, anh đúng là chịu chi thật đấy, nhưng mà anh tưởng chân tôi dễ gãy đến thế sao?”“Tôi… tôi không hiểu anh đang nói gì cả.” Cung Chính Văn đau đớn nói.“Ha ha, anh cứ cố giả vờ đi, tôi chỉ muốn nói với anh, anh xui xẻo rồi cậu cả nhà họ Cung ạ.”Cung Chính Văn mù mờ giơ tay lên, muốn tỏ ý mình vô tội.“A, Chính Văn, anh chảy máu rồi, anh không sao chứ?” Bạch Vi hốt hoảng ngồi xuống, luống cuống tay chân nhìn máu đỏ tươi chảy ra từ mũi và tay của Cung Chính Văn.Cung Chính Văn cười như không có chuyện gì: “Chảy chút máu thôi mà, em yên