Nghĩ đến đây, tôi định gọi cho nhóm Bansha, xác nhận xem họ có an toàn hay không.
Nếu theo suy đoán lúc trước của chúng tôi, bây giờ nhà họ Cung đang gia tăng phòng bị với bố mẹ tôi, đồng thời cũng cài cắm rất nhiều tai mắt ở quê tôi.
Bansha, Ốc Trắng và Roga là người nước ngoài, dù có người bản địa dẫn đường, họ cũng vẫn sẽ gặp muôn vàn nguy hiểm.Nhưng tôi vừa lấy điện thoại ra đã thấy màn hình điện thoại thay đổi, đang có một cuộc gọi đến, là Bạch Vi gọi.Tôi nhìn đến mức ngẩn người, vừa ấn nghe, Bạch Vi đã nói: “Phương Dương? Anh, bây giờ anh có rảnh không? Em muốn gặp anh”.Tôi lập tức đáp: “Ừ, bao giờ?”“Bây giờ”.Tôi nhìn thời gian, vừa chín giờ nên bèn đồng ý, chỗ hẹn là một quán cà phê mà chúng tôi từng đến.Do lần trước mang đoạn clip của camera đến đồn công an cho tôi rồi bị thương, nên bây giờ cô ấy vẫn nghỉ dưỡng ở nhà.
Tôi hỏi cô ấy vết thương ở chân thế nào rồi, cô ấy do dự một hồi rồi đáp không sao.
Cô ấy lại định hỏi tôi chuyện gì đó, nhưng ấp úng mãi không nói ra, tôi cười nói: “Nếu bây giờ, em không tiện nói thì để lát nữa vậy.
Anh đến đó ngay đây”.Nói xong, tôi cúp máy, rồi chào nhóm Tề Vũ Manh, đi ra ngoài bệnh viện bắt xe.Đến quán cà phê, tôi đã thấy chiếc xe của Bạch Vi đỗ ở bên ngoài, còn cô ấy bây giờ đang mặc một bộ đồ thoải mái khác hẳn phong cách thường ngày, ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ.
Ánh nắng sớm mai chiếu xuống người cô ấy, như tô điểm thêm cho cô ấy một đôi cánh rực rỡ.Cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi, nên vẫy tay với tôi.
Tôi mỉm cười đi vào, nhân viên phục vụ bước tới, tôi chỉ vào bàn của Bạch Vi, người nhân viên lập tức im lặng rời đi.Tôi ngồi xuống, Bạch Vi đã gọi sẵn cho tôi một tách cà phê.
Nhưng tôi chẳng có tâm trạng để uống, mà nhìn cô ấy đến mức hơi thất thần.Vì chiếc quần rộng rãi của Bạch Vi đã che mất vết thương ở chân, nên tôi không nhìn thấy chỗ mắt cá chân của cô ấy đã khỏi hay chưa, bèn hỏi: “Chân em khỏi rồi chứ?”Bạch Vi khẽ cười đáp: “Đương nhiên là khỏi rồi”.Vốn tôi có thể thản nhiên tiếp nhận tình cảm của Ôn Hân hay Chúc Mi, nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười vui vẻ trêи gương mặt của Bạch Vi, đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hổ thẹn, giống như tôi đang làm một chuyện gì đó đáng xấu hổ sau lưng cô ấy vậy.Bạch Vi ngồi im lặng ở phía đối diện một lúc rồi nói: “Phương Dương, thật ra hôm nay em hẹn anh ra đây là muốn nói cho anh biết một chuyện”.Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy.Vẻ mặt Bạch Vi chợt nghiêm túc hẳn lên: “Em nghe nói hình như Phần mềm Trí Văn không cần phải giải thể nữa”.Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ, đồng thời cũng đang đoán xem hôm nay Bạch Vi đến làm thuyết khách gì?Tôi hỏi: “Không chắc à? Nhưng đây không phải là quyết định của người nhà em hay sao?”Bạch Vi lắc đầu nói: “Sáng nay em ngủ dậy, chú Thành nói với em là Phần mềm Trí Văn có lẽ không cần phải giải thể nữa, đương nhiên cũng chỉ là có lẽ thôi.
Nhưng em lập tức nghĩ ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến anh”.Nói rồi, Bạch Vi như lấy thêm dũng khí, lồng ngực phập phồng: “Phương Dương, anh thật sự bảo cô gái ấy tha cho Cung Chính Văn à?”Tôi lắc đầu: “Nếu em đã hỏi vậy thì anh cũng nói thật.
Lần này khác lần trước, nhà họ Cung đã bắt cóc bố mẹ anh để uy hϊế͙p͙ anh.
Nếu anh không thả Cung Chính Văn ra, hoặc giảm án cho hắn ta, có lẽ bố mẹ anh sẽ…”Tôi còn chưa nói xong, mặt Bạch Vi đã biến sắc: “Bắt cóc bố mẹ anh? Họ… sao họ có thể làm ra chuyện này chứ?”Tôi quan sát thấy thoáng cái sắc mặt của Bạch Vi đã tái nhợt, tôi nghi hoặc hỏi: “Sao? Với tính cách của nhà họ Cung, làm ra chuyện này cũng có gì là lạ đâu?