Đột nhiên nhìn thấy cảnh Bạch Vi vừa tắm xong, hơn nữa còn là lần đầu tiên, vóc dáng của Bạch Vi nhất đúng là kiểu bốc lửa, tôi chỉ nhìn một lát đã cảm thấy khó chịu, nên vội vàng nhìn đi nơi khác.Đúng lúc này Bạch Vi lại nói như vậy, tôi lập tức rời khỏi phòng, đợi ở bên ngoài.Cửa phòng nhanh chóng được mở ra lần nữa, Bạch Vi đã thay xong quần áo đứng trước mặt tôi.Bạch Vi hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”Tôi đóng cửa phòng cô ấy lại, vừa đi xuống dưới tầng vừa nói: “Đi gặp mấy người bạn của anh”.“Bạn á?”Bạch Vi nghi ngờ nói: “Bạn của anh hầu như em đều biết cả rồi, sao ở Quế Lâm này vẫn còn nhiều vậy chứ?”Tôi cười đáp: “Đương nhiên là em không biết rồi, một trong số đó là bạn thời cấp hai của anh, quan hệ cũng được, hiện tại đang làm ở cục cảnh sát.
Ba người còn lại nghe nói bố mẹ anh xảy ra chuyện, nên từ Xiêng La đến đây giúp đỡ”.Bạch Vi lập tức hiểu được ý của tôi, nhưng sắc mặt cô ấy không thoải mái như trước nữa: “Phương Dương, anh vẫn còn liên lạc với bọn họ à? Trước kia, không phải em đã nhắc nhở anh cố gắng đừng liên hệ quá nhiều với bọn họ rồi sao?”Tôi biết những lời tiếp theo Bạch Vi muốn nói gì, mà tôi vừa nghĩ đến, cô ấy đã nói: “Em thật sự lo có một ngày anh sẽ xảy ra chuyện vì họ.
Anh có biết lần trước anh nằm viện ở Xiêng La, em đã lo lắng nhiều đến thế nào không?”Bạch Vi hơi nhíu mày, có vẻ không vui.Mặc dù lời này của cô ấy chứa đầy ý quan tâm, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy hơi không thoải mái, tôi nói: “Nhưng bọn họ đều là bạn bè từng vào sinh ra tử với anh ở Xiêng La, nếu không có họ, có lẽ anh đã sớm bị chôn ở Xiêng La rồi.
Huống hồ lần này là bố mẹ anh xảy ra chuyện, bọn họ chủ động qua đây giúp, về tình về lý, anh đều nên đi gặp họ”.Bạch Vi không nói gì, tôi dừng bước, nắm lấy vai, rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt như biết phát sáng của cô ấy: “Bạch Vi, em hãy tin anh, anh sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu.
Nếu phía người nhà em gây khó dễ, sớm muộn anh cũng sẽ chứng minh cho họ thấy”.Thấy Bạch Vi vẫn không nói gì, tôi nói tiếp: “Chắc em cũng biết tình hình của bố mẹ anh bây giờ, nhà họ Cung bày kế bắt cóc họ, nếu không nhờ những người bạn bè anh em đó của anh, chỉ dựa vào người bạn làm ở đồn công an thì anh lấy gì mà tìm được bố mẹ nhanh như vậy? Càng không cần nói đến việc bảo đảm an toàn cho họ.
Nếu vì anh mà họ xảy ra chuyện gì, anh sẽ áy náy suốt đời”.Sau khi yên lặng một lát, Bạch Vi lên tiếng: “Phương Dương, em không muốn anh và hai cô chú phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Ngay từ đầu, em chỉ mong mọi người được bình yên.
Cho nên, nếu anh nghĩ cho em…”Bạch Vi còn chưa nói hết câu, nhưng tôi đã hiểu ý trong lời nói của cô ấy.
Chúng tôi đều đã có thể hiểu rõ ý của nhau mà không cần nói ra, nhưng càng như vậy, tôi càng buồn phiền.Tôi hơi không vui, nói: “Bạch Vi, vậy em có từng nghĩ lần này bố mẹ anh bị bắt cóc, người nhà em không nói một lời, còn anh bị đám người Đỗ Minh Hào, cũng chính là phe thứ ba quấy nhiễu, không dứt ra được.
Nếu không phải những người bạn đó đến Quế Lâm trước, có lẽ tới tận bây giờ, anh cũng không biết bất cứ tin tức nào về bố mẹ anh.
Lẽ nào em không thể buông bỏ thành kiến hay sao? Bọn họ giống như chúng ta, cũng là con người bằng xương bằng thịt”.Nói xong, tôi phát hiện gương mặt Bạch Vi đã trở nên trắng bệch, tôi không biết như thế có nghĩa là gì.
Tôi buông tay, xoay người đi xuống lầu: “Nói thế nào, ít nhất họ cũng đã bảo đảm an toàn cho bố mẹ anh, cũng giúp anh có thời gian tóm được Đỗ Minh Hào ở Thịnh Hải”.“Đợi đã!”Khi tôi chuẩn bị đi ra ngoài, trêи cầu thang phía sau vang lên tiếng bước chân lẹt xẹt, tiếp đó đằng sau