Tôi gọi điện thoại cho Tề Vũ Manh, định bảo cô ấy cùng qua đây, nhưng do dự một hồi lại thôi, chỉ bảo cô ấy chú ý nghỉ ngơi, tôi đã gặp được Triệu Thư Hằng rồi, bây giờ chúng tôi đang đến chỗ Trịnh Cường.Tề Vũ Manh không nói gì, chỉ khẽ lẩm bẩm mấy câu kiểu như tôi về mà sao không tìm cô ấy trước.Tôi cúp máy rồi cười phá lên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy một Tề Vũ Manh luôn khí khái hào sảng lại nói chuyện với tôi bằng giọng điệu như vậy.Tôi hỏi cậu em tài xế: “Bây giờ Trịnh Cường đang ở đâu? Đi bao lâu nữa thì đến?”Cậu em tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, lắc đầu bảo: “Anh Cường bảo chúng em đưa các anh qua đó thôi, những chuyện khác thì anh ấy không nói.
Ở đây cách chỗ anh Cường không xa, chắc hai mươi phút nữa là đến”.Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải dạo gần đây gặp nhiều chuyện khó giải quyết hay không, mà khiến bây giờ điều tôi nghĩ đến đều là có nguy hiểm hay là âm mưu gì không.Nhưng nhìn từ biểu hiện của Trịnh Cường lần trước, nếu ngay cả hắn cũng gài bẫy chúng tôi, đầu quân cho nhà họ Cung thì chứng tỏ số mệnh của chúng tôi quả thật đã được định trước là như vậy.Tôi gửi tin nhắn cho Trịnh Cường, nói hắn chuẩn bị sẵn thức ăn, tôi vừa từ Quế Lâm về, đang đói rồi.Trịnh Cường lại rất vui vẻ, nhưng hắn nói mình là một kẻ thô lỗ, cũng không có tên đàn em nào biết nấu ăn cả nên sẽ dẫn chúng tôi ra quán ăn, vì thế hắn bảo cậu đàn em chở thẳng chúng tôi đến quán ăn.Từ sân bay vào nội thành không xa, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào thành phố.
Cậu em tài xế vốn định đi thẳng, nhưng lại nhận được một cuộc gọi, nên lập tức quay đầu xe ở một ngã tư, bẻ lái sang hướng khác.Chẳng bao lâu sau, chúng tôi đã đến quán ăn.
Còn chưa xuống xe, tôi đã nhìn thấy một tên đàn em đang nhìn ngó xung quanh ở quán ăn, trông theo dòng xe chạy hai bên.Lúc nhìn thấy xe của chúng tôi, cậu ta kϊƈɦ động nhảy cẫng lên vẫy tay liên tục.Trêи bàn ăn không có nhiều người, chỉ có hai cậu em mà Trịnh Cường vô cùng tin tưởng, cùng với tôi và Triệu Thư Hằng.
Tôi vốn định hỏi Trịnh Cường muốn nói gì với mình, nhưng nghĩ là hắn tìm mình, hắn chưa nói gì nhất định là có nguyên nhân, nên tôi mới thôi.Tôi chỉ giả vờ như không có chuyện gì hỏi: “Trịnh Cường, sao anh lại biết hôm nay tôi quay lại Thịnh Hải?”“Nào nào, ăn uống đi đã!”Trịnh Cường vừa bảo chúng tôi uống rượu, vừa trả lời: “Tôi có biết đâu?”Hắn như đang tự nói một mình, Trịnh Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn tôi, sau đó lại nhìn trái ngó phải, hất đầu nói: “Hai cậu đừng ăn nữa, ra ngoài trước đi”.Hai cậu em kia đang ăn uống hăng say, đột nhiên nghe Trịnh Cường nói vậy cũng chỉ đành mang ánh mắt u ám, rồi mỗi người cầm một chiếc đùi gà đi ra ngoài.Trịnh Cường liếc ánh mắt kinh ngạc sang, nói: “Phương Dương, cậu không nghi ngờ tôi đầu quân cho phe thứ ba hoặc là nhà họ Cung đấy chứ?”Tôi liếc mắt nói: “Nếu tôi thật sự hoài nghi anh đầu quân cho bọn họ, bây giờ tôi đã không ngồi ở đây rồi.
Chỉ là tôi rất tò mò, anh không liên lạc với người nhà tôi, nhóm Thiên Địa của các anh ở Thịnh Hải cũng chỉ là một băng nhóm xã hội đen, lấy đâu ra hệ thống tình báo xuất sắc như thế?”Tôi nhớ trước kia ở quán bar, người quản lý và cũng là quản gia của Trịnh Cường từng nói với tôi, Trịnh Cường cũng xuất thân là một cậu ấm, chỉ là không nghe lời người nhà, nên mới ra ngoài lăn lộn.Trịnh Cường cười he he: “Kể ra thì đúng là trùng hơp.
Mấy hôm trước, tôi uống rượu ở một quán bar gần đây, cua được một cô nàng, cậu đoán xem đã có chuyện gì?”Thấy hắn ra vẻ bí ẩn, tôi đành phụ họa theo: “Gì là gì?”Tôi ngoảng lại nhìn Triệu Thư Hằng, nhưng lúc này, anh ta cũng chẳng giữ chút hình tượng nào.
Rõ ràng là cậu ấm của bất động sản An Sơn, nhưng bây giờ anh ta lại giống như con sói đói ba ngày chưa ăn cơm vậy.“Khéo cái cô gái ấy lại làm việc ở sân bay”.Trịnh Cường liếc mắt nhìn tôi: “Mấy chuyện nam nữ hẳn Phương Dương cậu cũng hiểu, rất nhiều thứ thoáng chốc đã tiết lộ ra ngay.
Vừa hay, tôi lại nhớ ra lần này cậu đã về Quế Lâm ba ngày rồi mà không có một chút tin tức nào, thế