Cục trưởng Lâm chào hỏi tôi vài câu đơn giản rồi nhanh chóng rời đi.
Tề Vũ Manh nói với chúng tôi: “Mấy anh yên tâm, bình thường, Ủy ban kiểm tra kỷ luật mời người giúp đỡ chỉ là làm màu thôi.
Trêи thực tế, bọn họ đã nắm được hành tung của kẻ tình nghi rồi, nếu không sự giám sát của Ủy ban kiểm tra kỷ luật chẳng phải là trò cười à”.Tôi gật đầu: “Tôi có nói gì đâu, chỉ là nghĩ tới Đỗ Minh Hào, có chút cảm thán.
Đỗ Minh Hào từng bị bắt vào tù ở Xiêng La, không ngờ sau đó lại vượt ngục.
Nếu như bên chúng ta không có cách xử lý thích hợp, có thể đến lúc đó kết quả rất khó lường”.Nói tới đây, dù sao, chuyện liên quan tới nhà họ Cung không có gì là chắc chắn, tôi dứt khoát đi qua một bên, rút điện thoại ra gọi cho Đỗ Minh Cường.Rất nhanh đã có người bắt máy, chỉ nghe Đỗ Minh Cường nói: “Phương Dương, nghe nói bây giờ các cậu đã không còn vấn đề gì nữa rồi?”“Ừm.
Lần này phải cảm ơn anh Cường đã giúp đỡ!”“Tôi? Tôi có làm gì đâu.
Cậu muốn cảm ơn thì nên cảm ơn ba người Bansha cho tử tế.
Trước đây, lúc đi theo tôi, tên Roga chưa bao giờ có tâm như vậy.
Không ngờ cậu lại có sức hút nhân cách đến vậy.
Có thể khiến Roga chủ động tới Quế Lâm cứu bố mẹ cậu”.Tôi cười lớn: “Cái đó thì đâu tính là sức hút nhân cách.
Nói thật với anh, lần này không phải có anh Cường giúp đỡ, chỉ dựa vào mấy tên đầu đất bọn họ thì có nghĩ nát óc cũng không lấy được visa”.Đỗ Minh Cường ừ một tiếng: “Được rồi, giữa hai anh em mình cũng không cần khách sáo gì.
Phương Dương, cậu gọi điện cho tôi làm gì? Có phải có ý tưởng gì không?”“Tôi có ý tưởng gì đâu, tôi chỉ muốn nhắc nhở anh Cường là lần trước, lúc ở Xiêng La, Đỗ Minh Hào vượt ngục, lần này gã bị bắt ở Thịnh Hải, tính theo thời gian, chắc vào trại giam hai ngày nay rồi.
Nếu như có cơ hội, tốt nhất chúng ta nên để mắt tới một chút”.Nói rồi, thấy Đỗ Minh Cường im lặng, tôi lại nói tiếp: “Anh Cường, mặc dù gã là em trai anh nhưng bây giờ tôi cũng biết gã hận tôi đến nhường nào.
Vậy nên, tôi không thể cho gã chút cơ hội nào được, tôi chỉ chắc chắn gã vào tù rồi mới có thể yên tâm.
Lần này là gã coi thường tôi, lần sau có thể tôi không may mắn được như này nữa”.Mấy lời này tôi không chỉ nói với Đỗ Minh Cường mà còn là đang nói với chính mình.
Tôi vẫn luôn coi nhẹ việc bảo vệ những người bên cạnh mình.
Bọn họ càng không ý thức được bản thân đã bị tôi lôi vào vòng xoáy.Nếu như tôi không chủ động đi giải quyết rắc rối, phiền phức sẽ càng ngày càng nhiều, thậm chí kết quả cuối cùng sẽ khiến tôi hối hận vô cùng.Đỗ Minh Cường nói: “Yên tâm đi Phương Dương.
Dù nó là em trai tôi nhưng tôi và cậu là anh em sống chết có nhau, tôi sẽ không coi thường nó đâu.
Lần trước tôi cử người đi, chắc giờ đã đến Hoa Hạ rồi.
Bọn họ sẽ âm thầm điều tra chuyện này rõ ràng, nếu như có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ nói cho cậu biết ngay”.Tôi đáp một tiếng, trong lòng như trút được gánh nặng.
Không biết vì sao, từ sau lần La Nhất Chính bị bắt cóc, trong lòng tôi như có một cây kim găm sâu, ngày nào không xác nhận được tình hình của Đỗ Minh Hào, trong lòng tôi sẽ bất an ngày đó.Nếu như thả loại người như gã ra, hậu quả quả thực rất đáng sợ.Tôi quay lại, Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng vẫn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Tôi vừa định xem đống tài liệu kia xem có để lại dấu vết gì không thì chiếc di động vừa tắt lại đổ chuông.Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh đều ngẩng đầu nhìn tôi, còn tôi thì nhìn điện thoại, buột miệng kinh ngạc: “Cung Chính Vinh?”Tôi chau mày, thật sự khó hiểu, Cung Chính Vinh lại gọi cho tôi vào ngay lúc này là có mục đích gì.
Vốn dĩ nhà họ Cung lấy bố mẹ tôi làm con bài để đổi lấy việc phóng thích Cung Chính Văn hoặc giảm tội cho hắn.
Vậy nhưng bây giờ, tôi đã cứu được bố mẹ mình ra rồi, thậm chí tóm gọn cả đám người mà bọn họ phái tới Quế Lâm.Còn bên Cung Chính Văn, tôi chẳng thèm nhẹ tay, có lẽ việc tôi sửa đổi lại bản án thành mười lăm năm đã truyền đến tai người nhà họ Cung.
Bây giờ, chắc rằng cuộc điện thoại này gọi tới là vì chuyện đó.Tôi chẳng thèm để tâm, thẳng tay nhấc máy: “Cung Chính Vinh? Có chuyện gì?”Cung Chính Vinh không hề bi quan và chán nản như tôi nghĩ, ngược lại, hắn còn tỏ ra rất