Tôi không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn hắn ta.Cung Chính Văn lắc đầu: “Chậc chậc, bị cái cái ghế khóa chặt ních, trông thật đáng thương.
Đúng rồi, không phải mày thích đánh người à? Lại tới đánh tao thử xem.”“Tốn hết bao nhiêu tiền?” Tôi đột ngột hỏi một câu.Hắn ta sửng sốt, rồi bật cười ha ha: “Tao đang muốn nói cho mày biết chuyện này đây.
Không nhiều lắm, chỉ hai triệu nhân dân tệ, có phải mày thấy mấy con số này rất đáng châm chọc không? Ban đầu tao muốn cho mày hai triệu, mày không cần, bây giờ tao dùng hai triệu để đưa mày vào tù, chắc mày thấy mình bi thảm lắm nhỉ?”“Ha ha.” Tôi chỉ cười chứ không nói gì.“Phương Dương, mày biết sau khi Tiểu Vi biết mày bị bắt, cô ấy đã nói như thế nào không? Cô ấy nói, ngay từ đầu đã nghi ngờ mày cấu kết với Bansha đe dọa người của BTT, nhưng sau đó vẫn tin lời của mày, không ngờ mày lại dám lừa cô ấy, cô ấy nói đáng nhẽ ngay từ ban đầu không nên tin tưởng loại người lưu manh như mày.”“Lúc đó tao còn an ủi cô ấy mấy câu, nói có thể là mày bị oan, nhưng cô ấy bảo rằng cô ấy tin cảnh sản sẽ không bắt người mà không có lí do, nhất là khi bắt người nước ngoài tới bàn chuyện làm ăn.
Nghe được những chuyện này, chắc mày đau lòng lắm nhỉ? Khổ sở lắm nhỉ?”Tôi vẫn chỉ lạnh lùng bật cười.“Phương Dương, thôi tao cứ nói thật cho mày biết luôn, ngay cả thẩm phán tao cũng mua chuộc được rồi, bảo ông ta xử mày nặng chút, ít nhất năm năm, đợi năm năm sau mày ra tù, con của tao với Bạch Vi có khi đã đi nhà trẻ rồi.”“Ha… Ha ha ha.” Tôi không nhịn cười được: “Phó tổng giám đốc Cung, đầu tiên tôi xin được chúc mừng anh, ngoài ra tôi còn muốn nhắc nhở phó tổng giám đốc Cung mấy câu.
Nếu tôi thật sự phải ngồi tù mấy năm, sau khi ra ngoài tôi sẽ đi tìm anh, tôi sẽ dần khiến anh khốn khổ đến chết, sẽ lên giường với Bạch Vi ngay trước mặt anh, đến lúc đó cho anh thấy được bản lĩnh thật sự của tôi, khiến Bạch Vi nếm thử cảm giác sung sướиɠ ngất ngây.”“Hừ!” Cung Chính Văn lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên sắc mặt trở nên dữ tợn: “Phương Dương, mày cho rằng mày đấu được với tao à? Mày cho rằng tao sẽ để mày sống yên ổn trong tù chắc? Tao nói thật cho mày biết, đợi đến lúc mày chính thức bị giam giữ, tao sẽ tiêu thêm ít tiền nữa, khiến đám trong tù giết chết mày.”Nói xong, Cung Chính Văn lạnh lùng bật cười, sau đó mở cửa đi ra ngoài.Tôi chậm rãi cụp mắt xuống, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì để thoát thân.Chắc chắn Cung Chính Văn không nói đùa, hắn ta là loại người độc ác xảo trá, nếu tôi bị vào tù, có lẽ hắn ta sẽ làm chuyện diệt cỏ tận gốc, tránh cho ngày sau ngủ cũng không yên.Như vậy xem ra, nếu tôi là thật sự bị định tội bỏ tù, thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, đám quản ngục trong tù đều là những kẻ độc ác.Thế nên, tôi quyết không thể nhận tội.Phải nghĩ cách liên lạc với phía ngoài, chỉ có đại sứ quán mới cứu được tôi.Nhưng chắc chắn là Cung Chính Văn cũng nghĩ đến điểm này rồi, kiểu gì hắn ta cũng cố ý thông đồng với cảnh sát không để cho tôi liên lạc với ai khác.Chỉ khi tiến vào giai đoạn khởi tố, có thể xin luật sư trợ giúp mới tìm được cơ hội.Nghĩ tới đây, trong đầu tôi không khỏi hiện lên bóng dáng Bạch Vi, chờ mong cô ta có thể đột nhiên có lương tâm, giúp tôi đi tìm đại sứ quán.Suy cho cùng tôi cũng cứu cô ta hai lần.Cung Chính Văn đi không bao lâu, cảnh sát Xiêng La lại bắt đầu thẩm vấn tôi, đưa ra câu hỏi dẫn dắt tôi trả lời đã cấu kết với Basha để vơ vét tài sản tập đoàn BTT như thế nào.Tôi vẫn duy trì sự bình tĩnh, phủ nhận tất cả những câu hỏi mang tính dẫn dắt kia, cũng nói ra sự thật phía sau.Nhưng lúc tôi nói ra sự thật, tên cảnh sát chịu trách nhiệm ghi chép liền dừng bút lại, còn cái tên thẩm vấn tôi thì tiếp tục hỏi lại mấy câu hỏi giống như cũ.Đây là một buổi thẩm vấn dài dòng, tôi không thấy được thời gian, không biết rốt cuộc đã qua bao lâu, chỉ biết mình vừa đói vừa khát.Sau đó cuối cùng bọn họ cũng cho tôi một gói bánh và một chút nước, cho tôi đi vệ sinh.Nhưng bọn họ không cho tôi nghỉ ngơi, mà là đổi sang mấy người khác tiếp tục thẩm vấn.Lúc tôi mỏi mệt, bọn họ sẽ trò chuyện với tôi về vài vấn đề linh tinh.
Ví dụ như hoàn cảnh gia đình, vấn đề liên quan đến công việc, vân vân… Thậm chí còn hỏi tôi có thích thành phố Chiêng May này không…Chờ tới lúc tôi buông lỏng cảnh giác, bọn họ sẽ lập tức hỏi sang vấn đề vơ vét tài sản.May