Chúng tôi suy nghĩ, nếu những người này lựa chọn đến đây ăn cắp đồ vào lúc chúng tôi đi ra ngoài, còn nhóm Bạch Vi cũng không ở trong hang, chứng tỏ họ cũng biết sợ.Có câu này nói ra thì hơi khó nghe, nhưng lại là chuyện hết sức bình thường.
Nếu là những tên khá háo sắc, khi nhìn thấy một cô gái đẹp như Bạch Vi, ít nhiều cũng sẽ động lòng.
Nhưng nếu họ đã lựa chọn ra tay lúc Bạch Vi không có ở trong hang, chứng tỏ là bọn họ cũng không có nhiều người.Chúng tôi đã lục soát trong hang, vì thế sau khi bàn bạc xong, tôi và Hồ Kiếm sẽ đi kiểm tra, còn Triệu Thư Hằng cầm một con dao phay và cây giáo gỗ ở lại bảo vệ nhóm Bạch Vi.Sự việc cấp bách, nếu đã quyết định xong, tôi và Hồ Kiếm lập tức xuất phát đi tìm kiếm ngay.
May mắn là, chúng tôi thật sự đã phát hiện ra vài dấu vết trong cuộc tìm kiếm này.Trong một bụi cây bên ngoài hang động có một dấu chân mờ cùng vài miếng thịt vụn, tôi nhìn phương hướng rồi phán đoán nói: “Tôi đoán là họ chạy về phía này, Hồ Kiếm, chúng ta mau đuổi theo”.Dứt lời, tôi lên nòng, vào tư thế sẵn sàng bóp cò.Nhưng nhiều lúc nói thì dễ, nhưng làm thì mới thấy cực kỳ khó.
Chúng tôi mới đuổi theo những dấu vết ấy được vài trăm mét thì đã mất dấu của bọn họ, tôi nhìn chằm chằm vào rừng cây rậm rạp phía trước, không khỏi chửi bới hỏi thăm họ hàng nhà lũ trộm này.Nhưng tôi không cam tâm, nên quyết định từ nay trở đi, trong ba người đàn ông, ngoài tôi bắt buộc phải ra ngoài đi săn thì lúc nào cũng phải có một người ở lại hang để bảo vệ nhóm Bạch Vi.Làm vậy thì hai người đàn ông chúng tôi không chỉ mất thêm nhiều thời gian ở bên ngoài để tìm con mồi, mà lúc nào cũng phải chú ý tìm kiếm dấu vết.
Điều quan trọng hơn nữa là chúng tôi còn phải tìm một cái hang khác để ở, vì thế áp lực ngày một lớn.Vì đồ đạc của chúng tôi đã bị trộm hết, nên tối nay đành phải ăn tạm một bữa thịt thỏ mà chúng tôi vừa săn về được.
Lượng thịt không nhiều, mỗi người chỉ được một miếng nhỏ, nhưng không ai nói gì cả.
Vì ngày mai, chúng tôi còn phải ra ngoài đi săn tiếp, nếu không có đủ sức lực thì chắc sẽ không về được mất.Tuy nhiên dù chúng tôi thắt lưng buộc bụng, nhưng một con thỏ cũng không thể đủ cho sáu người ăn được.
Đường cùng bất đắc dĩ, chúng tôi đành đi ra ngoài, tìm ít quả và rau dại ở xung quanh để lấp đầy bụng.Ngày hôm sau, tôi và Triệu Thư Hằng đi săn, để Hồ Kiếm ở lại hang bảo vệ nhóm Bạch Vi, còn chúng tôi thì đi ra ngoài.Mấy ngày nay, dù con mồi ngày một ít, nhưng chúng tôi phối hợp với nhau rất ăn ý, nên miễn cưỡng cũng có thể bắt được vài con, không quá phong phú, nhưng có mà ăn là tốt rồi.Hơn một tuần tiếp theo, chúng tôi đã tìm thấy mấy hang động, nhưng tiếc là cái thì có vị trí quá kém, cái thì quá chật, không thể chứa sáu người chúng tôi được.Cuối cùng có một ngày, chúng tôi đi lòng vòng bên ngoài khu rừng, nhưng không phát hiện ra dấu vết của bất kỳ con mồi nào cả.
Chúng tôi không chịu nổi nữa, nếu con người không có đủ chất dinh dưỡng trong một khoảng thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ mắc một loạt bệnh gì đó.Chúng tôi hái ít quả dại về hang, nói: “Hôm nay, tôi và Hồ Kiếm cùng đi.
Chúng tôi sẽ đi sâu vào trong rừng xem sao, nếu không tìm được vài con mồi to thì chắc sớm muộn gì chúng ta cũng chết đói mất”.Trông thấy sắc mặt hồng hào lúc đầu của mọi người dần trở nên vàng vọt, đặc biệt là Bạch Vi, trong lòng tôi thấy vô cùng đau đớn.“Phương Dương, hai người nhất định phải cẩn thận nhé.
Mấy ngày nay, tuyết phủ kín núi.
Nếu tình hình không ổn thì phải về ngay, chúng ta ăn ít đi vài bữa cũng không sao đâu”.Bạch Vi chăm chú nhìn tôi rồi nói, vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến người ta không dám khinh suất.Hàn Mỹ Kỳ cũng dặn dò chúng tôi phải hết sức cẩn thận.Tôi nói: “Em yên tâm, nhất định anh sẽ mang thú săn về”.Tôi và Hồ Kiếm đi ra ngoài, vừa bước chân ra khỏi hang, chúng tôi đã cảm thấy bên ngoài lạnh thấu xương.
May mà lúc trước, chúng tôi luôn khoác tấm da lợn rừng trêи người nên không bị lấy cắp mất, không thì bây