Nếu mọi người đã quyết định rời đi thì nhất định phải thực hiện công tác chuẩn bị cuối cùng thật tốt, không đến lúc đó gặp phải chuyện gì quá kϊƈɦ động, kết quả xảy ra chuyện thì đó mới là điều đáng buồn thực sự.Lúc này, tôi chợt nhớ đến một chuyện, hỏi: “Mọi người còn nhớ trêи chuyến bay gặp tai nạn của chúng ta có tất cả bao nhiêu người không?”Kết quả là ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Bạch Vi trầm tư một lát rồi đáp: “Đấy là máy bay nhỏ, hình như hành khách chỉ ngồi kín hơn nửa số ghế, còn nhân viên trong tổ bay thì có khoảng gần chục người.
Sao thế Phương Dương? Anh phát hiện ra manh mối gì à?”Tôi thở dài một hơi, nói: “Ừ, đến tận bây giờ, chúng ta cũng chỉ gặp lác đác vài người trêи hòn đảo này, dù gộp cả máy bay của đoàn cứu hộ cũng chưa đến hai mươi người, vậy thì những người khác đi đâu rồi? Không thể nào họ đều bỏ mạng dưới biển hết được, anh không tin.
Nếu chúng ta đều có thể sống sót thì tất cả bọn họ cũng vậy”.Tôi vừa nói vậy, mọi người đều trầm ngâm, Triệu Thư Hằng hỏi dò: “Không lẽ có ai đó trong số bọn họ đã đi trước rồi?”“Chính xác, có khả năng này.
Dẫu sao chúng ta cũng bị dạt vào bờ biển, nhưng cũng có thể đã có người rơi thẳng xuống khu rừng trong hòn đảo này”.Tôi nói tiếp: “Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn nữa.
Giả dụ nếu giữa hòn đảo thật sự có cách thoát ra ngoài thì tin tức chúng ta bị kẹt ở đây đã truyền ra ngoài từ lâu rồi, không thể đến giờ cũng chỉ có vài người tham gia cứu viện như vậy được.
Mọi người nghĩ mà xem, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã hai tháng rồi, nhưng chúng ta mới chỉ thấy có một chiếc máy bay của đoàn cứu hộ, chuyện này không phải là rất kỳ lạ sao?”Phùng Kha chớp mắt nói: “Phương Dương, anh nói nhiều thế mà tôi chẳng hiểu gì cả”.Tôi thở dài nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở mọi người là sau khi đi vào khu rừng ở giữa đó, khả năng cao sẽ gặp vài chuyện kỳ lạ nên nhất định không được nôn nóng, càng không được chạy lung tung.
Nếu chỉ có mình xảy ra chuyện gì thì không sao, nhưng nếu để liên lụy đến cả bọn thì chúng ta sẽ xui xẻo cả đám”.Hồ Kiếm cũng trầm