Chúng tôi cứ nghĩ dù không có đám côn trùng quấy nhiễu trêи đường đi, nhưng ít ra cũng sẽ gặp vài mối nguy hiểm nào đó.
Nào ngờ là hoàn toàn không có.Đi đến cạnh khu rừng, chúng tôi dừng lại, mọi người đều nhìn tôi.Tôi nói: “Nếu chúng ta đã đến được đây rồi, chắc chắn không thể bỏ dở giữa chừng.
Dù phía trước có thứ gì, chúng ta cũng phải đi.
Huống hồ hôm nay không có côn trùng là chúng ta đã bớt đi một mối nguy hiểm cực lớn rồi”.Mọi người đều đồng ý, Bạch Vi nhắc nhở: “Nhưng mọi người cũng phải cẩn thận, không biết có ai chú ý thấy không, nhưng tôi thấy trong khu rừng này rất lạ.
Khi chúng ta ở bên ngoài, vẫn có tiếng côn trùng kêu chim hót, nhưng đến đây rồi, tự nhiên lại yên tĩnh đến lạ thường”.Bạch Vi nhìn quanh mọi người một lượt, rồi nói tiếp: “Trông kiểu này là dễ có thú dữ đang trốn ở phía trước đấy!”“Thú dữ?”Bạch Vi vừa nói xong, Phùng Kha đã kinh ngạc hét lên.
Con hổ răng kiếm đợt trước chẳng là thú dữ còn gì? Nó đã để lại bóng ma tâm lý rất lớn cho chúng tôi.Lúc đó, Hàn Mỹ Kỳ chỉ còn cách cái chết trong gang tấc, sắc mặt tái nhợt của cô ta khiến người khác giận sôi.Lúc này, sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi, chúng tôi vẫn còn nhớ như in con hổ răng kiếm trong đêm bão tuyết đó.Có thể nói lần ấy, chúng tôi có thể sống sót không phải là nhờ khẩu súng của tôi, cũng không phải vì sức mạnh của cả nhóm, mà là vì chúng tôi đã làm được một cái cửa gỗ.Phải biết là bên ngoài cánh cửa gỗ của chúng tôi chỉ có khoảng cách của một con đường nhỏ, con hổ răng kiếm đó thì to lớn, chỉ có thể dùng một lượng sức nhỏ, nếu không để nó khôi phục bản tính trong rừng sâu, chắc dù tôi có súng, chưa bắn nổi ba viên đạn thì đầu tôi đã rời khỏi cổ rồi.Tôi nuốt nước miếng nói: “Được rồi, dù có thú dữ hay không, tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ có lối thoát.
Dẫu sao nếu người lập ra hòn đảo này đã để mấy con thú dữ khổng lồ này ở lại