Nếu ai từng đến vườn bách thú thì chắc có thể hiểu, khi một người trưởng thành bình thường đối diện với một con hổ bình thường còn có một cảm giác run sợ khủng khϊế͙p͙, huống chi là con hổ răng kiếm lúc này.Trước kia, chúng tôi đã từng nói, hình thể của con hổ răng kiếm này vượt xa các con cùng loài, hiệu quả thị giác đã khiến chân chúng tôi mềm nhũn.Nhưng chúng tôi vừa thở ra một hơi thì mặt Hồ Kiếm đã biến sắc, y kinh hãi hét lên: “Hỏng rồi! Mau chạy thôi!”Y còn chưa nói dứt câu, đã kéo Hàn Mỹ Kỳ chạy sang một bên.
Còn chúng tôi vẫn chưa hiểu ý của y, nhưng thấy y căng thẳng như vậy thì cũng vội vã chạy theo.Ngay sau đó, con đường phía trước chúng tôi truyền tới một cảm giác chấn động như có như không, tôi tái mặt: “Con hổ răng kiếm đó đuổi tới à?”Hồ Kiếm sợ hãi đáp: “Ừ, mũi hổ thính lắm.
Ban nãy, chúng ta ở phía cuối gió, nhưng giờ thì chuyển thành đầu gió rồi… Không kịp nữa rồi, mọi người leo lên cây mau!”Nói xong, một tay Hồ Kiếm ôm lấy Hàn Mỹ Kỳ, một tay khác thì bấu vào cành của một cái cây đại thụ, tiếp tục leo lên trêи.
Hàn Mỹ Kỳ sợ đến mức tái mặt, bắt đầu la hét.Tôi cũng vội ôm lấy Bạch Vi, gắng sức leo lên một cái cây khác ở bên cạnh.
Bạch Vi không hốt hoảng như Hàn Mỹ Kỳ, mà lại trấn tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô ấy dùng vai tôi làm ghế, leo lên xong thì kéo tôi lên theo.“Anh đi cứu bọn họ trước đã!”Có lẽ vì sống trêи đảo, dầm mưa dãi nắng đã quen, nên chúng tôi đều khỏe hơn nhiều, tôi đỡ Bạch Vi leo lên mà cũng không hề mất chút sức lực nào.Lúc này, Triệu Thư Hằng cũng phản ứng lại rất nhanh, thêm nữa là cô bé con còn nhỏ, anh ta không chút kiêng kỵ, đẩy ʍôиɠ nó, thoáng cái đã đẩy nó lên cây.Thấy hai cô gái và một đứa bé đều có người bảo vệ, còn mình thì cô đơn lẻ loi, Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha lập tức gào khóc.Nhưng cảm giác chấn động ở phía sau bọn họ truyền đến ngày càng mãnh liệt, đây là