“Mẹ kiếp! Phải liều mạng với con súc sinh này thôi!”Những người khác đều tái mét mặt, nhưng nào còn cách gì hay hơn đâu.
Bất đắc dĩ, tôi xoay khẩu súng trong tay, chĩa họng súng về phía con hổ răng kiếm ở phía dưới, bắt đầu lên cò.Tôi nhẩm tính lượng đạn còn lại, sau lần xử lý đám Lý Hạo ở khe núi, chúng tôi đi săn cũng hiếm khi phải dùng đến súng.
Trừ phi gặp phải con thú hoang cỡ lớn như lợn rừng hoặc con vật chạy nhanh, thương gỗ cũng không đâm trúng được như nai.Ngoài lúc đó ra, chúng tôi đều dùng thương gỗ để xiên các con mồi, sau đó dùng dao gọt hoa quả cắt tiết, làm như vậy vừa đỡ phí thời gian, vừa giảm bớt tỷ lệ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Vì thế đến bây giờ, tôi vẫn còn mười sáu viên đạn.
Tôi hơi run rẩy, trận đấu trong hang động vào đêm bão tuyết đó đã khiến tôi tuyệt vọng.Tôi nã gần mười phát đạn ra, nhưng con hổ răng kiếm này chỉ kêu đau, chứ không hề bị tổn thương một cách rõ ràng gì.
Còn bây giờ, tôi phải dùng mười lăm phát đạn này để đuổi nó đi.Độ khó cũng chẳng khác lần trước là bao.Chuyện đã đến nước này, phải liều một phen thôi.Tôi nâng khẩu súng lên, Phùng Kha lập tức hiểu ý của tôi, tự động lùi sang một bên, hai tay cũng đặt sau lưng tôi, giúp tôi điều chỉnh tư thế.Thấy tôi rút súng săn ra, con hổ răng kiếm như cảm thấy được sự uy hϊế͙p͙, lập tức ngẩng mạnh cái đầu khổng lồ lên, gầm gừ với tôi.
Tiếng gầm của nó đinh tai nhức óc, tôi không suy nghĩ nhiều, bắn phát đạn đầu tiên “pằng”.Viên đạn bay ra khỏi họng súng, xuất hiện ngay trêи mặt con hổ răng kiếm, nó gầm lên, tiếp tục điên cuồng đâm vào thân cây.Thấy tôi đã bắn một phát trúng mặt con hổ răng kiếm, một mảng lông của nó rách ra, máu bắt đầu chảy, mọi người đều có vẻ hơi kϊƈɦ động, còn lòng tôi thì chùng xuống.Nhưng rõ ràng là tôi ngắm bắn vào mắt nó cơ mà!Nếu ở khoảng cách gần thế này mà con hổ răng kiếm cũng có thể né đạn được, vậy thì chúng tôi hết trò rồi, cứ ngồi mà chờ chết