Tôi nói suy nghĩ của mình cho mọi người nghe, dứt khoát để họ tự quyết định.
Trêи hòn đảo này không biết còn bao nhiêu Cỏ Long Diên, nhưng hình như cũng không ít.Chỉ cần chúng tôi cố gắng tìm được một cây thật nhanh trong thời gian tới, để làm thí nghiệm là có thể biết ngay cỏ Long Diên rốt cuộc có tác dụng với mãng xà khổng lồ hay không.Nếu chỉ cần một ngày, chúng tôi ắt hẳn vẫn có thể sống trong an toàn, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ nếu chúng tôi thật sự quyết định ở lại, tối đến mãng xà khổng lồ lại tập kϊƈɦ thì phải làm sao.Mỗi người một câu bàn bạc một lúc lâu, nhưng vẫn không đưa ra được cách nào hợp lý.
Hàn Mỹ Kỳ và Tiền Lệ Lệ thì ủng hộ cách nào ổn thỏa một chút.Nếu chúng tôi đã đi đến đây và cũng đã sắp thành công rồi, mà lại không cẩn thận để mắc sai lầm thì chưa nói đến những khổ cực trước đó thành công cốc, còn khiến mọi người rơi vào nguy hiểm.Phùng Kha lại kiên quyết tin tưởng tôi, cho rằng chúng tôi không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa.
Nếu chúng tôi tiếp tục nán lại đây, tối đến mãng xà khổng lồ tập kϊƈɦ, tình cảnh của mọi người sẽ vô cùng khó khăn.Cho dù đến lúc đó, chúng tôi phản ứng nhanh lẹ, sử dụng cỏ Long Diên đuổi mãng xà khổng lồ đi, nhưng như vậy cũng có nghĩa là ngày tiếp theo chúng tôi sẽ cần đến càng nhiều cỏ Long Diên hơn nữa, như vậy thì biết bao nhiêu cho đủ.Những người khác bao gồm tôi đều không nói gì.
Lúc này, ba cô gái đang tranh cãi đến mức đỏ mặt tía tai, tức giận bĩu môi, mỗi người mỗi ý không ai chịu nhường ai.Tôi nhìn bóng cây, đã sắp ba giờ chiều, chúng tôi không thể dây dưa ở đây thêm nữa.Tôi ho khan một tiếng, nói: “Mọi người đừng cãi nhau nữa, nghe tôi nói này…”Thế nhưng tôi còn chưa nói xong, đã bị ai đó vỗ vai một cái, tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy là Hồ Kiếm.
Mặt y có vẻ nghiêm trọng, thấp giọng nói: “Phương Dương, anh có thấy rừng cây xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại không?”Nghe Hồ Kiếm nói vậy, tôi lập tức dựng đứng tóc gáy, cảm giác nguy hiểm dày đặc lan ra.
Đúng vậy, trong lúc lơ đãng, rừng cây xung quanh đã yên tĩnh lại hồi