“Xương gà rừng? Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, nhất định là nó.
Trong số chúng ta, chỉ có Phương Dương từng chạm vào xương của con gà rừng ấy, vì thế mới bị trúng tà”.Triệu Thư Hằng cũng mừng rỡ hô lên: “Hơn nữa, mọi người xem, sờ vào xương gà sẽ bị trúng tà, mà vật tế chúng ta cần lại là gà rừng, thế chẳng phải là quá trùng hợp còn gì?”Triệu Thư Hằng nói xong, mấy cô gái Tiền Lệ Lệ và Phùng Kha đều gật đầu đồng ý, nhưng tôi vẫn cau mày: “Nếu là xương gà rừng, chúng ta không chạm vào thì chẳng phải là sẽ không sao à? Như vậy thì người lập ra hòn đảo này sẽ không thể nào dồn chúng ta vào chỗ chết được.
Có thứ gì mà chỉ khu rừng đàn tế này mới có, mà lại có thể khiến chúng ta bất ngờ trúng tà không?”Nói xong, tôi nhắm mắt lại, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy Bạch Vi hờ hững nói: “Có âm thanh!”“Đêm qua, chúng ta đều nghe thấy một âm thanh như tiếng chuông ngân, sau đó trong rừng bắt đầu xuất hiện rất nhiều loài động vật.
Em đoán chắc tiếng chuông này có vấn đề, hơn nữa nếu em đoán không nhầm thì tiếng chuông này chỉ kêu hai lần một ngày thôi.
Một lần là lúc màn đêm buông xuống, lần thứ hai là khi ánh bình minh ló dạng”.Bạch Vi chậm rãi nói xong, sau đó nhìn tôi.“Cũng có khả năng!”Mắt tôi sáng lên, tôi không nhịn được ôm chầm lấy Bạch Vi, vui mừng đến mức chỉ muốn hôn mấy cái lên má cô ấy.Tôi nói: “Dù cách giải thích này của Bạch Vi rất khó hiểu, nhưng cũng chỉ có vậy mới có thể lý giải tại sao bức tranh thứ ba lại xếp sau con hổ răng kiếm và con mãng xà khổng lồ.
Cũng chỉ có tiếng chuông mà chúng ta không thể đề phòng mới có thể khiến chúng ta gặp nguy hiểm hơn”.“Nhưng mà…”Tôi vừa nói dứt câu, Phùng Kha đã cau mày: “Nhưng chúng ta phải làm sao thì mới có thể không nghe thấy tiếng chuông nữa? Tôi không muốn ngày mai vừa ngủ dậy, mọi người đều biến thành người khác hết đâu”.“Đơn giản, đút lỗ tai vào là