Đêm ở Thịnh Hải không thể nhìn rõ màn trời sao vì không khí quá ô nhiễm, đến Quế Ninh quê tôi mấy năm gần đây cũng ngày càng khó sống, thậm chí chính quyền còn bắt đầu đề xướng chính sách tiết kiệm năng lượng và tài nguyên.Xiêng La thì khỏi phải bàn, quốc gia này không phát triển bằng nước tôi, nhưng cũng không phải dừng lại ở thời kỳ đồ đá, bầu trời sao hầu như lúc nào cũng có màn sương mờ.Lại xuất hiện vấn đề rồi.
Nếu Thịnh Hải và Xiêng La không có bầu trời đêm này, vậy hòn đảo ở giữa hai nơi này rốt cuộc nằm ở vị trí nào?Vốn dĩ chúng tôi còn một chút hi vọng có thể rời khỏi hòn đảo này, nhưng bây giờ xem ra, dù chúng tôi có thoát được khỏi đây, nhưng không biết vị trí ở đâu và không có thiết bị truyền tin vô tuyến, thậm chí còn không liên lạc được với người trong nước.Còn chuyện chúng tôi về Yến Kinh, Thịnh Hải thì chỉ có thể bàn sau.Tôi hít sâu một hơi, ánh trăng lấp ló lúc ẩn lúc hiện do tầng mây, chẳng mấy chốc đã đến giờ thay ca.Tôi chờ một lúc cho Triệu Thư Hằng ngủ thêm một lát, rồi mới đứng dậy đi vào lều gọi anh ta dậy, còn mình thì nằm xuống.Cơn mệt mỏi khiến tôi nhắm ngay mắt lại, trong lòng đã dội lên một dự cảm.
Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc trước tôi đã ngất đi một lúc, vậy tại sao bây giờ vẫn buồn ngủ như vậy?Nhưng thời gian không cho tôi suy nghĩ nhiều, không bao lâu sau, tôi đã chìm vào giấc ngủ.Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Vừa mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy Triệu Thư Hằng đang lắc lư người trước mặt mình.Thấy tôi đã tỉnh, anh ta nhếch mép cười nói: “Phương Dương, mau đến chỗ bàn thờ thôi, mọi người đều đang chờ rồi”.Bấy giờ, tôi mới biết thì ra mọi người đã thu dọn đồ đạc xong từ lâu.
Bây giờ chỉ còn tôi và cái lều dựng bằng ván gỗ và vải là chưa dọn được thôi.Tôi đứng bật dậy, một cơn gió lạnh thổi qua bên ngoài căn lều, đầu óc còn hơi rối bời của tôi lập tức tỉnh táo.Thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong, tôi nói: “Nếu