“Được rồi, Tiền Lệ Lệ hẳn cũng giống như tôi, lần này cũng bị ảnh hưởng bởi tiếng chuông, không thì sẽ chẳng thành ra như vậy đâu”.Tôi ngắt lời, Tiền Lệ Lệ vẫn luôn rất kiệm lời, lại tương đối hướng nội, có thể một phần nguyên nhân là do trước kia, cô ta đã bị làm nhục ở nơi trú ẩn của Lý Hạo.
Tóm lại bây giờ, theo chúng tôi thấy cô ta chắc chắn sẽ không thể nào làm ra chuyện như vậy.Cùng lúc đó, chúng tôi cũng nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm túc, tính đến bây giờ tiếng chuông đã vang lên hai lần, một lần là tôi dính đòn, lần tiếp theo là Tiền Lệ Lệ.Vậy chứng tỏ sức ảnh hưởng của nó có hạn, nhưng theo thời gian trôi, không ai biết chính xác được nó sẽ phát triển thành dạng gì.
Như tôi và Bạch Vi suy đoán lúc trước thì ảnh hưởng của tiếng chuông sẽ càng lúc càng mạnh, nếu chúng tôi không tìm được giải pháp, cuối cùng sẽ dần mất đi lý trí, ở lại nơi này mãi mãi và trở thành những cái xác không hồn.Tôi do dự một chút lại nói: “Như vậy đi, sau này buổi tối chúng ta ra ngoài đi săn, ban ngày thì tìm xung quanh xem rốt cuộc có thứ gì phát ra tiếng chuông đó không.
Chỉ khi nào biết được đầy đủ thông tin, chúng ta mới có cách giải quyết, bằng không cứ để nó vang lên như vậy, e rằng sau này chúng ta sẽ không có ngày nào được yên ổn mất”.Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ là, tôi vừa dứt lời, trêи đỉnh đầu tôi đột nhiên xuất hiện tạp âm.“Tiếng gì thế?”“Hơi nhỏ, nhưng hình như là… tiếng trực thăng?”“Trực thăng? Trực thăng ở đâu ra? Lẽ nào là của đội cứu hộ?”Sau một thoáng im lặng, chúng tôi đều kinh ngạc nhìn lên bầu trời.Đúng vậy, chắc chắn tôi không nghe lầm.
Lúc này, trêи không trung quả thực có tạp âm, giống như tiếng phát ra khi cánh quạt chân vịt va chạm cực nhanh với không khí vậy.Nhưng chúng tôi ngẩng đầu lên lại không nhìn thấy gì cả, nếu là trực thăng thì ít nhất sẽ có điểm sáng tượng trưng mới đúng.Tôi đang hoài nghi, Bạch Vi đột nhiên lại nói: “Mau, chúng ta hãy đốt vài đống lửa lên! Nếu