Dù trước kia, cô ấy không quá lạnh lùng, nhưng cũng có vẻ xa cách, trước mặt người khác thì luôn giữ vẻ thờ ơ, hời hợt, còn giờ thì chẳng khác gì nữ lưu manh.Tôi đứng dậy, vì phải xách nhiều đồ, nên nói: “Có thể vứt mấy thứ mà cậu không ăn đi không?”“Không! Đây là những thứ cậu tặng tôi, tôi đã ăn đâu, sao ném đi được?”Ôn Hân lập tức phản đối.“Nhưng nếu cậu muốn ăn mấy thứ này, chưa nói đến chuyện có ăn được hết hay không, nhưng kiểu gì cũng bị béo lên đấy!”“Dào ôi, xem kìa… Để tôi xách đỡ cho cậu một nửa, thế được chưa?”Nói rồi, Ôn Hân khéo léo cầm lấy mấy chiếc túi trong tay tôi, lập tức xách mấy món ăn vặt như đậu phụ thối, khoai tây chiên mà cô ấy vừa ngửi đã thấy thơm nức mũi lúc đi dạo trêи con phố đồ ăn vặt ban nãy.Vì quá nhiều đồ, nên chúng tôi quyết định bắt taxi.
Lúc lên xe, người tài xế còn nhìn chúng tôi với ánh mắt kinh ngạc.Tôi hỏi có chuyện gì thì người tài xế thẳng thắn đáp: “Cặp vợ chồng son cô cậu làm màu quá đấy”.“Vợ chồng son? Không không, chú hiểu lầm rồi, tôi và cô ấy…”Câu nói của người tài xế làm tôi ngẩn người, tôi vội giải thích, nhưng không ngờ ông ấy lại thở dài nói: “Còn giải thích gì nữa? Hai người còn đang mặc đồ đôi kìa, tưởng tôi nhiều tuổi nên không biết gì à?”Tôi vội nhìn Ôn Hân, chỉ thấy quả nhiên bộ đồ trêи người chúng tôi giống hệt nhau.Cùng lúc đó, tôi còn thấy sau áo cô ấy có dòng chữ “yêu anh”.
Tôi rùng mình, lập tức kéo áo mình lại xem.Quả nhiên, sau áo tôi cũng viết hai chữ “yêu em”!Tôi chột dạ, khóc không ra nước mắt: “Ôn Hân, cậu hại tôi rồi!”Ôn Hân liếc nhìn tôi: “Tôi mặc kệ, ai bảo cậu biến mất hẳn ba tháng hả!”Thoáng cái, tôi và Ôn Hân đã đến nhà của cô ấy, nhưng lúc đó, tôi lại thấy kinh hãi.Ôn Hân sống ở khu nhà giàu nổi tiếng