Cô ta mắc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, làm tôn lên làn da trắng ngần, đặc biệt là phần ngực và bả vai chỉ đeo hai cái dây.Tôi đưa bông hoa hồng tươi thắm đến trước mặt cô ta, nói: “Vi Vi, tặng cô này, chúc cô luôn vui vẻ.”“Anh gọi ai là Vi Vi? Đi ra ngoài!” Cô ta tức giận đến mức đỏ bừng mặt, một tay che ngực, một tay chỉ ra ngoài.“Cô chứ ai, gọi như thế không phải càng thân thiết hơn à.”“Anh… Anh là đồ vô lại!”“Không vô lại một chút thì sao tán được cô, đúng không.”Bạch Vi nổi giận không nói gì, dứt khoát quay người đi vào phòng, dằn mạnh hộp đồ ăn sáng lên bàn.“Chẹp chẹp chẹp, cô xem tính cách mình đi kìa, cháo sóng hết ra ngoài rồi.”Tôi vội vàng đi vào, đặt hoa xuống chiếc tủ đầu giường của cô ta, sau đó cẩn thận mở lớp giấy bọc bên ngoài hộp đồ ăn ra, dùng khăn giấy lau cái hộp sạch sẽ, rồi đặt lên bàn.“Đánh răng rửa mặt chưa? Nhanh lên, rồi tranh thủ ăn lúc nóng đi.”Cô ta lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người, sau đó đứng bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa lạnh lùng.“Đừng nhìn tôi như thế, cô biết là vô dụng mà.
Ngoan nào, mau ăn đi, đói thì chỉ thiệt thân thôi.”Tôi thu dọn túi giấy một cách tự nhiên, sau khi lau bàn sạch sẽ, tôi cầm bình nước, táo đỏ và gừng còn thừa từ tối qua đi vào nhà tắm.Không lâu sau, Bạch Vi đi đến cửa, lạnh lùng nói: “Tôi phải đánh răng.”“Nhanh lên.” Tôi tăng nhanh tốc độ tay, rửa sạch đồ xong thì đi ra ngoài.
Lúc đi qua người cô ta, tôi nhìn vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô ta, nói: “Không trang điểm cô đã rất xinh rồi, hơn cả ối diễn viên điện ảnh.”“Hừ!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào nhà tắm.Giống như tối qua, tôi đun nửa bình táo đỏ và gừng, nước vừa sôi thì Bạch Vi đã rửa mặt xong đi ra.Đầu tiên, cô ta uống một cốc nước, sau đó lại nhìn đồ ăn sáng trên bàn, lạnh lùng nói một câu “Cảm ơn”, rồi ngồi xuống bàn mở chiếc hộp đồ ăn ra.Tôi dựa vào chiếc tủ ti vi, mỉm cười thản nhiên nhìn cô ta ăn cháo.Rõ ràng cô ta biết phản kháng cũng vô dụng, nên dứt khoát hưởng thụ luôn.Không lâu sau, khi nước táo đỏ và gừng đã được, tôi rót một cốc đặt trên bàn của cô ta, hỏi: “Còn đau không?”“Hết rồi.” Giọng nói của cô ta vẫn rất lạnh lùng.“Ừm, thế thì tốt.
Nhưng cô vẫn phải uống nước táo đỏ gừng, nó có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa…”“Không cần mát xa.” Cô ta nhanh chóng cắt ngang lời tôi.“Ha ha ha…” Tôi không nhìn được bật cười, sau đó lại hỏi: “À, hợp đồng của BTT đã ký xong rồi, cô còn định ở lại Chiêng May bao lâu nữa? Chờ phần mềm giao hoàn tất và vận hành bình thường xong mới về, hay vài hôm nữa là về thôi?”“Mấy hôm nữa, việc giao phần mềm để người khác xử lý là được, trong nước vẫn còn nhiều việc cần tôi làm.”“Thế tôi về cùng cô nhé, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của cô mà.”“Ừm.”Cô ta đáp qua loa một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cháo, chủ đề này coi như chấm dứt tại đây.Tôi có phần buồn chán nhìn cô ta.Sau khi Bạch Vi ăn cháo xong, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Nếu cô đã hết đau rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi.
Dẫu sao, hai ngày cuối tuần tới cô cũng rảnh, nhân cơ hội này đi ngắm phong cảnh của Chiêng May đê.”“Không.” Cô ta không chút do dự, lạnh lùng từ chối.Tôi không bận tâm, tự nhiên hỏi tiếp: “Cô đã đi miếu đen miếu trắng chưa? Cổ thành, đại học Chiêng May nữa?”“Tôi nói rồi, tôi không đi.”Cô ta ném chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó bưng cốc nước táo đỏ và gừng lên miệng nhấp thử độ nóng.“À, chúng ta đi đến khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở đi nào, xem phòng bà ấy từng sống.”Bạch Vi ngớ ra: “Khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở?”“Ừ, chắc cô không biết rồi.
Đặng Lệ Quân qua đời ở khách sạn hoàng gia Mae Ping của Chiêng