Bạch Vi không nói chuyện, mà là nhìn tôi chằm chằm với ý tứ hàm xúc sâu xa.
Tôi nhìn thấy vẻ đắc ý trong mắt cô ta, không nhịn được cười và nói: “Giám đốc Bạch, cô sẽ không nhân cơ hội này mà đưa ra ba điều quy ước với tôi chứ, ví dụ như không được phép tỏ tình, không được phép hôn, không được phép trêu ghẹo các kiểu chứ?”Vẻ mặt của cô ta có chút đắc ý: “Hừ, sau này anh mà còn dám như thế nữa tôi lập tức đi tìm Trương Nghị Lâm kêu ông ta đuổi anh đi.
”Tôi lắc đầu: “Cô sẽ không làm như vậy đâu, bởi vì cô là một người chính trực lương thiện, phẩm đức cao thượng, hóa thân của nữ thần Nhã Điển Na xinh đẹp và thông minh chính là nói đến cô, nhưng ở trong lòng tôi, cô còn thuần khiết hơn cả nữ thần Nhã Điển Na rất nhiều, cũng xinh đẹp mê say lòng người hơn nữa, hoàn toàn có thể nói là xứng với……”“Trong giờ làm việc không được phép mồm mép láu lỉnh, nịnh nọt cấp trêи.
” Cô ta vừa lườm tôi vừa cười, hết sức nghiêm túc cắt lời tôi.
“Được rồi, thế chúng ta tiếp tục nói chuyện nghiêm túc, giám đốc Bạch cô có bảo vệ tôi không?”“Nếu như Trương Nghị Lâm thật sự làm đến bước đó, thì tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc giải thích tình hình, nhìn nhận về cống hiến to lớn của anh đối với dự án BTT thì tạm thời giữ anh lại thêm một thời gian nữa.
”“Cảm ơn giám đốc Bạch, giám đốc Bạch không hổ là hóa thân của phẩm đức cao thượng, xinh đẹp và thông minh……”“Ra ngoài!”“Vâng, cảm ơn giám đốc Bạch lần nữa.
”Tôi nghiêm túc cúi người xuống cảm ơn cô ta, sau đó quay người rời khỏi văn phòng.
Có được sự bày tỏ thái độ của Bạch Vi, thì không cần lo lắng nữa, chăm chỉ làm việc là được rồi.
Buổi chiều, Trương Nghị Lâm và người của bộ phận nhân sự không đến tìm tôi nữa, văn bản chấm dứt hợp đồng cũng không thấy đâu, khả năng là ông ta biết Bạch Vi sẽ bảo vệ tôi thế nên không dám làm căng quá.
Thực ra, địa vị của Bạch Vi và ông ta gần như ngang bằng nhau, bộ phận lớn nhất của công ty là bộ phận nghiên cứu và phát triển, nhưng bộ phận quan trọng nhất vẫn phải là bộ phận kinh doanh, bởi vì tiêu thụ chính là mạch máu của một xí nghiệp, giám đốc kinh doanh dường như có thể ngang vai ngang vế với mấy phó tổng.
Thị trường của phần mềm Trí Văn chiếm tỉ suất cao, có thể đứng ở vị trí tuyến đầu của ngành nghề, đủ để chứng minh năng lực của Bạch Vi, cô ta không phải chỉ là một cái bình hoa, mà đại khái là gen thương nghiệp trội di truyền từ gia tộc nhỉ.
Hơn nữa Bạch Vi cũng rất siêng năng, thường xuyên ở lại công ty tăng ca, hôm nay cũng không ngoại lệ, tôi ở ngoài cổng đợi rất lâu, mãi đến khi tan ca được vừa tròn một tiếng đồng hồ rồi, cô ta mới ra khỏi văn phòng.
Tôi chạy lại chào hỏi, vừa cười vừa nói: “Giám đốc Bạch, tôi đưa cô về nhé.
”“Không cần.
” Vẻ mặt cô ta không chút biểu cảm và nói.
Cô ta lườm tôi một cái: “Ai nói với anh là trợ lý thì phải làm tài xế ư? Đừng cho rằng tôi không biết anh đang có chủ ý gì.
”Tôi cười: “Bây giờ không phải là trong giờ làm việc, có thể nói chuyện yêu đương được rồi.
”Cô ta nghiêm mặt: “Ai muốn nói chuyện yêu đương với anh chứ.
”“Này này, chính là bây giờ rồi, đi thôi, lát nữa trời tối mất.
”Nói xong, tôi đứng bên hông cô ta, rất lễ phép đợi lãnh đạo đi trước.
Bạch Vi nghiêm mặt nhìn tôi vài giây, cuối cùng không nói thêm gì nữa, tự tin bước đi trêи đôi giày cao gót đi vào lối đi.
Tôi đi theo bên cạnh cô ta, khẽ sát vào sau, vào thang máy, đi theo mãi đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, rồi lại đi đến bên cạnh chiếc xe Jaguar của cô ta.
“Giám đốc Bạch, đưa chìa khóa cho tôi nào.
” Tôi đứng cạnh cửa xe chỗ ghế lái, đưa tay về phía cô ta.
“Tránh ra.
” Cô ta lạnh lùng nói.
“Đừng gây sự nữa, mau đưa chìa khóa cho tôi nào.
”“Anh có tránh ra không.
”“Không tránh, tiếp theo cô sẽ nói là báo cảnh sát, gọi bảo vệ các kiểu nhỉ, nhưng vô ích thôi, tôi phải thực hiện trách nhiệm của một người trợ lý kiêm lái xe và bạn trai.
”“Ai là bạn trai của anh vậy?”Tôi có chút thẹn thùng: “Xin lỗi, giám đốc Bạch, tôi không có bạn trai.
”“Anh……”Bạch Vi tức tối, trợn mắt nhìn trừng trừng tôi một lúc, sau đó giận dữ dùng sức quăng chìa khóa về phía tôi.
Tôi có chút loắng ngoắng, khó khăn lắm mới bắt được chìa khóa, lúc này mới thở phào một cái, cái con mụ phá sản, cái chìa khóa điện tử mấy nghìn tệ mà tùy tiện ném như vậy, cũng không sợ ném hỏng mất.
Tôi lon ton chạy qua bên kia mở cửa, tạo tư thế xin mời lên xe, Bạch Vi tức hậm hực trừng mắt nhìn tôi vài cái, lúc này mới ngồi vào ghế cạnh ghế lái.
Tôi cũng lên xe, sau khi nhắc nhở cô ta thắt dây an