Vị cảnh sát ở phòng tiếp dân rõ ràng không biết tiếng Hoa Hạ, chỉ dùng tiếng Anh hỏi vài câu nhưng tiếng Anh của ông ta ta cũng không tốt, cứ ê a nói không rõ ràng gì cả.Khi tôi muốn tiến lên giúp bọn họ phiên dịch, ngoài cửa lại có hai người đi vào, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, đeo mắt kính với vẻ ngoài bình thường, nhìn giống như là một thư ký; người còn lại là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, giống vệ sĩ hoặc lái xe.Khi thấy hai người này, ông kia vội vàng phất tay ra hiệu cho họ đi qua, sau đó người phụ nữ kia nhanh chóng dùng tiếng Anh phiên dịch lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho bên cảnh sát.Hóa ra ông này là đại gia đến du lịch kiêm khảo sát hạng mục, hơn 8 giờ sáng nay, vợ của ông ấy dẫn đứa con trai bảy tuổi ngồi thuyền du ngoạn trêи sông Mae Ping.
Lúc tách nhau ra, ông đã gọi cho vợ và con trai mấy cuộc nhưng đều tắt máy.
Ông ấy cảm thấy không ổn nên tự mình đi tìm một lúc nhưng không thấy, sau đó thì chạy tới đồn cảnh sát để báo án.Nhưng sau khi vị cảnh sát đón tiếp nghe họ nói xong thì lắc đầu, nói rằng vợ con ông ấy cũng chỉ mới mất liên lạc 2, 3 giờ đồng hồ thôi, chưa đủ 24h thì không thể lập án được.Ông càng thêm sốt ruột, dùng tiếng Hoa Hạ nói với vị cảnh sát kia là dù không lập án, nhưng họ hỗ trợ tìm kiếm cũng được, người phụ nữ kế bên không phiên dịch kịp tốc độ nói của ông, hai bên nói chuyện càng ngày càng gấp gáp, âm lượng cũng càng ngày càng lớn.Thấy họ sắp sửa cãi nhau, bên trong có hai vị cảnh sát khác đi tới, sau khi ông bình tĩnh lại, họ lại hỏi thăm chuyện đã xảy ra một lần nữa.Lúc này, điện thoại trêи bàn vị cảnh sát tiếp đón vang lên tiếng chuông, anh ta cầm lên nghe xong thì bỏ xuống, sau đó ngắc tôi: “Thưa anh, cảnh sát trưởng Natcha muốn gặp anh, xin mời!”Tôi gật đầu, sau khi đi theo người cảnh sát kia vài bước thì không nhịn được mà dừng bước, quay đầu dùng tiếng Hoa Hạ hỏi ông kia: “Xin hỏi tôi nên gọi ông thế nào ạ?”Ông sửng sốt một chút, nghi ngờ nói ra: “Tôi họ Đồng, xin hỏi cậu là…”Tôi cười: “Chỉ là người qua đường thôi, ông Đồng có kẻ thù nào ở Chiêng May không?”“Không có, đây là lần đầu tiên tôi tới Chiêng May, cũng chỉ ở lại 3 ngày thôi.”“Vậy tôi có thể bạo gan hỏi một câu là phu nhân của ông Đồng bao nhiêu tuổi không?”Ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”Tôi thản nhiên nhún vai: “Xin lỗi vì tôi vô tình mạo phạm! Tôi chỉ muốn giúp ông Đồng phân tích một chút về việc mất tích của vợ con ông thôi!”Lúc này, sắc mặt ông mới dịu hơn một chút: “Vợ của tôi nhỏ hơn tôi 20 tuổi, năm nay vừa 35, vấn đề này liên quan gì tới chuyện mất tích?”Tôi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Ông Đồng, theo trực giác của ông, khả năng vợ ông cố tình tránh né ông lớn hơn hay là khả năng bà ấy bị mất tích lớn hơn? Hãy dùng trực giác!”Ông nhíu mày, bình tĩnh nhìn tôi, một lát sau, ông ấy mới hít sâu một hơi rồi nói: “Trực giác của tôi là họ đã mất tích, vì chúng tôi đã kết hôn 8 năm rồi, cô ấy chưa từng tự dưng tắt máy như thế, đồng hồ thông minh của con trai tôi cũng chưa từng tắt máy bao giờ.”Tôi suy tư một lát, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, như vậy đi, vừa hay tôi có quen với cảnh sát trưởng ở đây, tí nữa nói chuyện, tôi sẽ thử hỏi ông ta xem có thể cử vài viên cảnh sát tìm giúp không, ông Đồng ở đây chờ tôi một lát.”Hai mắt ông vụt sáng, ông ta mong chờ và vô cùng cảm kϊƈɦ nắm chặt tay tôi: “Cám ơn, rất cảm ơn cậu!”“Không có gì! Chúng ta đều là người Hoa Hạ mà, là người xa quê, giúp nhau một chút là việc nên làm, tôi vào nói với cảnh sát trưởng một tiếng.”“Được được, à đúng rồi, xin hỏi nên xưng hô cậu thế nào nhỉ?”“Phương Dương, Phương trong Phương Lĩnh, Dương trong sơn dương.”“Hay, tên hay lắm! Tôi tên Đồng An Chi, An Chi trong bình thản như thường (An Chi Nhược Tố).”“Ông Đồng cũng có cái tên rất đẹp! Vậy ông hãy tạm thời bình thản như thường, thả lỏng tinh thần là được.”Tôi có thể nhìn ra được Đồng An Chi này là người có học thức, còn rất giàu, bên cạnh