Vất vả lắm tôi mới kiềm chế được trái tim đang đập loạn xạ của mình và hỏi: “Ông đã báo cảnh sát chưa?”“Chưa, tôi không dám, tôi sợ bọn chúng sẽ sát hại thằng bé… Cậu Dương, cậu cũng đừng báo cảnh sát vội, tôi cầu xin cậu.
”“Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy đâu! Ông cứ bình tĩnh lại đã, tôi muốn hỏi rõ vài chi tiết.
Đầu tiên là con trai ông năm nay mấy tuổi rồi?”“Tháng trước vừa tròn năm tuổi.
”Nghe đến đây, tôi chợt giật mình, con trai của Đồng An Chi cũng mất tích, bây giờ đến lượt con trai của Bansha, hai việc đều xảy ra vào sáng nay, một đứa bảy tuổi, một đứa năm tuổi.
Vụ của Bansha chắc chắn do Cung Chính Văn làm, còn vụ của Đồng An Chi thì sao?Chỉ là trùng hợp? Hay có mối liên hệ nào đó?Con trai của Đồng An Chi mất tích ở gần sông Mae Ping, người của Cung Chính Văn nói rằng sẽ dìm con trai của Bansha xuống sông, xuống sông… Sông Mae Ping?Chiêng May chỉ có một dòng sông, nếu người của Cung Chính Văn không đơn giản là chỉ hù dọa Bansha, hoặc muốn hành động gây khϊế͙p͙ sợ nhiều hơn, chắc hẳn con trai của ông ta cũng đang ở gần sông Mae Ping.
Nhưng cả con sông dài như thế, liệu sẽ ở chỗ nào được nhỉ?Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Bansha, nhà ông có gần sông Mae Ping không?”“Sao cậu biết được?” Bansha tỏ ra khá bất ngờ.
“Tôi đoán thôi, ở gần thượng nguồn phía Bắc hay ở gần hạ nguồn phía Nam?”“Phía Bắc.
”“Được rồi, trước hết ông cứ liên lạc với đối phương và đồng ý với bọn chúng, nói rằng ông sẽ không giúp tôi nữa, đồng thời sẽ dẫn người đi tìm tôi ngay bây giờ, chuẩn bị đánh gãy chân tôi theo lời chúng dặn, để chúng nhanh chóng thả con trai của ông ra.
”“Sau đó, ông gọi hết tất cả những người ông có thể điều động được, tìm kiếm men theo sông Mae Ping đi lên phía Bắc.
Nếu chúng đã đe dọa là sẽ dìm con trai ông xuống sông thì chắc chắn chúng sẽ ở gần bờ sông Mae Ping, hơn nữa chúng sẽ không đi qua khu vực trung tâm thành phố đông đúc để xuống phía Nam, vì dẫn theo con trai ông nên không tiện, chỉ có thể đi theo hướng Bắc, chắc hẳn đã ra khỏi thành phố rồi.
”“Chuyện video kia cứ tạm gác qua một bên, tôi sẽ không cưỡng ép ông phải giúp tôi nữa, nhưng tôi cũng không thể không dưng mất một chân được, cho nên tôi sẽ tìm được con trai ông về, nếu cần thiết tôi có thể nhờ ông Suchat giúp đỡ.
”Bansha cảm động đáp: “Cậu Dương, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu.
”“Đừng nói những điều thừa thãi ấy nữa, mau chóng đi tìm đi, giữ liên lạc qua điện thoại mọi lúc mọi nơi.
”Nói rồi tôi cúp máy, tìm số điện thoại của Đỗ Minh Cường, do dự trong chốc lát.
Sau cùng, tôi không gọi cho Đỗ Minh Cường, mà lái xe máy rẽ ngoặt ở nút giao ngay trước mặt, vít ga phóng về phía Bắc.
Nhìn cái đuôi qua gương chiếu hậu, tâm trạng của tôi càng thêm nặng nề.
Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, không ngờ Cung Chính Văn độc ác và điên cuồng đến thế.
Chỉ vì muốn đánh tôi tàn phế mà hắn ta điều động nhân lực bắt cóc một đứa trẻ con, muốn ném đá giấu tay, đã thế còn định dùng một hòn đá giết hai con chim.
Bởi vì lúc trước Bansha từng đánh hắn ta một trận tả tơi tan tác, chắc chắn tên này rất căm hận Bansha, bây giờ muốn xử lý tôi và Bansha cả thể.
Nhưng hắn ta dám chơi trò bắt cóc, bị điên chắc? Hắn ta thật sự nghĩ rằng có tiền trong tay thì muốn làm gì cũng được à?Xã hội bây giờ có pháp luật rồi, nếu chuyện không may thật sư xảy ra, hắn ta vung tiền liệu có gánh được hết không?Trước hết không cần quan tâm hắn ta điên hay tỉnh, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là không được để chuyện gì xảy ra, bắt buộc phải nhanh chóng tìm được con trai Bansha.
Cho dù trước kia tôi và Bansha từng có ân oán với nhau, cho dù tôi không ưa gì ông ta nhưng con trẻ luôn vô tội.
Trước tiên, tôi phải nghĩ cách giải quyết cái đuôi lẵng nhẵng sau lưng mình.
Nếu tôi đoán không nhầm, cái tên phía sau cứ nhìn chằm chằm vào tôi là muốn xem xem Bansha có ra tay hay không và kết quả khi ông ta ra tay.
Nếu chỉ có một người thì cắt đuôi người này không phải vấn đề gì to tát, không cần biết kẻ này là sát thủ chuyên nghiệp hay bảo kê quèn, nếu một đấu một, tôi chưa từng sợ ai cả, cùng lắm thì lấy mạng mày đổi mạng tao, xem thằng nào sợ trước.
Nhưng cắt đuôi không có tác dụng nhiều lắm, nếu lợi dụng được người này thì…Đây là cơ hội để thắng được ván này, nên thử xem sao.
Xác định được ý đồ, tôi tiếp tục rồ ga phóng về phía Bắc của thành phố.
Thành phố Chiêng May không quá rộng, chưa được bao lâu sau tôi đã ra tới vùng ngoại ô, lái