Tầm mắt của hai người chạm nhau trong màn khói mờ ảo, tay cô đỡ lấy cằm: “Em biết mấy cái mẹo xoay bình của anh, việc này không để anh làm được, nếu không sẽ tính là ăn gian đấy.”
Đám cầu thủ la ó một trận, giương mắt xem kịch vui. Tay Cận Dịch Khẳng rời khỏi bình rượu, từ từ đứng thẳng lên, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lúc sáng lúc tối, sau đó, ngón trỏ động một cái, một đốm lửa rơi xuống.
“Vậy đổi người, tôi uống.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Bạch Tư Lăng. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Toàn nghe vậy, hất cằm chỉ về phía một nữ sinh, cô gái lập tức đứng dậy đi đến trước bàn cầm bình rượu. Cận Dịch Khẳng lướt qua người nữ sinh, Ô Gia Quỳ nhìn về phía cậu. Cậu tiến vào khu vực ghế sô pha, đi vượt qua những người đứng xem, vượt qua đám cầu thủ đã nhập cuộc, vượt qua Phương Toàn và Ô Gia Quỳ, dừng lại trước một mục tiêu rõ ràng. Long Thất vẫn dùng tay chống cằm, mà Ô Gia Quỳ dịch người sang bên cạnh chừa ra một chỗ trống cho cậu ngồi xuống. Ghế sô pha lún xuống bởi vì trọng lực của Cận Dịch Khẳng, mái tóc dài trên vai Long Thất trượt xuống, chạm qua đầu vai cậu, khuyên tai của Ô Gia Quỳ lắc lư. Cậu ở giữa hai người châm một điếu thuốc thứ hai, khuỷu tay đè lên đầu gối, cho nữ sinh trước mặt một ánh mắt, cô gái bắt đầu xoay bình.
Vòng đầu tiên chưa gì đã căng, là Chu Dĩ Thông uống.
Con gái uống một cốc tính sáu ngụm, con trai uống một cốc tính ba ngụm, mỗi lần bị quay trúng phải uống ba ngụm, cho nên Chu Dĩ Thông vừa lên đã phải tu nguyên một cốc. Đến lượt hắn xoay, xoay vào một cầu thủ bên đội Phương Toàn.
Mà cầu thủ đó xoay trúng Long Thất.
Cô không uống ly cocktail mà Cận Dịch Khẳng pha, uống rượu Vodka thuần, nửa cốc vừa nuốt xuống cổ họng thì như bị lửa thiêu đốt, vén gọn tóc, xoay bình rượu, xoay đến chỗ Phương Toàn.
Phương Toàn thật sự uống rất giỏi.
Rượu cô ta uống cũng là thuần, uống còn nhanh hơn cả Long Thất, động tác xoay bình cũng rất nhanh, giống như muốn mau mau chóng chóng dồn Chu Dĩ Thông và Cao Ninh Ninh đôi cẩu nam nữ này vào chỗ chết, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại xoay ngược về chỗ của Long Thất. Toàn trường “Woo~” lên một trận tiếng ồn, rượu vừa mới uống còn chưa kịp lắng xuống, Long Thất chẳng chút do dự nào uống nốt nửa cốc còn lại, miệng cốc dốc ngược, không dư một giọt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Bạch Tư Lăng. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, “bộp” một tiếng đem chiếc cốc không đặt lên mép bàn, động tĩnh hơi lớn, Cận Dịch Khẳng nhìn sang, tầm mắt dừng trên ngón tay cô vài giây.
Long Thất nhìn theo tầm mắt cậu, nhìn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón giữa của mình.
Trong lòng thấp thỏm.
Vành tai dần nóng lên, nhưng cô vẫn vờ như không có chuyện gì tháo nhẫn ra, làm như thể “tuỳ tiện đeo chơi vậy thôi”, nắm lấy chiếc nhẫn nhét vào túi áo bên phải, tay trái lại một lần nữa vuốt tóc, không hề trốn tránh mà nhìn lại một cái.
Tầm mắt của hai người ở trong khoảng cách 10cm ngắn ngủi xẹt qua, Cận Dịch Khẳng cảm thấy vô nghĩa nên né đi. Long Thất quay mặt về hướng bình rượu, xoay bình.
Xoay vào một cầu thủ của đội mình.
Cầu thủ xoay đến chỗ Ô Gia Quỳ.
Mà Ô Gia Quỳ lại xoay trúng Long Thất.
Toàn trường lại lần nữa dậy sóng một cách đầy thâm ý. Long Thất đỡ trán nhìn Ô Gia Quỳ. Ô Gia Quỳ khẽ lắc ly Mojito trong tay: “Có cần đổi rượu không?”
Lời của Ô Gia Quỳ vừa dứt, Long Thất đã đổ đầy một cốc Vodka, vừa nhấp rượu còn chưa kịp nuốt xuống đã trực tiếp xoay bình, xoay đến một nữ sinh của đội Phương Toàn bên kia.
Nữ sinh đó xoay vào Cận Dịch Khẳng.
……
Cho nên, cuối cùng cũng đến lượt Cận Dịch Khẳng xoay.
Cậu vừa mới bị Long Thất chặn cho một cú, từ từ ngồi thẳng dậy. Mọi người đều tiến vào trạng thái chờ xem kịch hay, đám cầu thủ huýt huýt sáo. Cận Dịch Khẳng ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, ngón tay chạm vào thân bình, cùng lúc giương mắt nhìn Chu Dĩ Thông một cái.
Sau đó buông tay, bình rượu xoay tròn.
Sau năm cái xoay vòng, miệng bình chuẩn xác chỉ về hướng Chu Dĩ Thông.
“Chậc chậc chậc……” Đám cầu thủ chẹp miệng cười.
Vào lúc Chu Dĩ Thông uống rượu phạt, Cận Dịch Khẳng cũng tự rót cho chính mình một cốc, uống một cốc nằm ngoài trò chơi. Long Thất cười mỉa một tiếng.
Hẳn là cậu muốn bắt đầu ‘chơi’ Chu Dĩ Thông đây.
Nửa giờ đồng hồ kế tiếp, bình rượu xoay chuyển vô số lần, chỉ cần Cận Dịch Khẳng xoay thì Chu Dĩ Thông nhất định phải uống. Chu Dĩ Thông cũng cứng, uống thì uống, cũng không đổi chỗ ngồi. Nhưng mà Long Thất cũng thảm, như phạm phải mệnh kiếp. Người uống nhiều hơn cả Chu Dĩ Thông chính là cô, Phương Toàn hay xoay trúng cô nhất (phỏng chừng muốn bắt chước Cận Dịch Khẳng làm quả bách phát bách trúng, nhưng vẫn chưa đạt đến cái trình độ đấy mà làm liên luỵ đến người khác). Tổng kết lại, người uống nhiều nhất là cô, Chu Dĩ Thông đứng thứ hai, Cận Dịch Khẳng đứng thứ ba.
Bởi vì Cận Dịch Khẳng chỉ chăm chú uống rượu bên ngoài trò chơi, cậu không giống như là đang chơi trò chơi mà là đang lấy cái danh chơi trò chơi để uống rượu.
Đến nửa hiệp sau, Long Thất bắt đầu có chút phản ứng rồi.
Mà lượt rượu này xoay vào một nữ sinh ở bên đội Ô Gia Quỳ, cô gái đó đã uống không ít, đỡ lấy mặt nói: “Tôi….. muốn chơi trò chơi.”
“Muốn chơi cái gì chơi cái gì?” Rượu mạnh khiến người ta thấy bức bối, đám cầu thủ đã sớm mất hết tinh thần, cuối cùng cũng hưng phấn ngồi thẳng dậy.
“Tôi chỉ biết Dạo quanh Tam Viên thôi.”
Cầu thủ nói ‘được’, kế tiếp giảng quy tắc: “Có cần nói quy tắc ‘dạo quanh Tam Viên’ không? Hầy, tôi vẫn là nên nói đi. Chẳng hạn, tôi mở màn nói “vườn bách thú” thì mỗi người phải theo thứ tự lần lượt kể ra trong vườn bách thú có những gì, gấu, hổ, cáo chồn, gì cũng được nhưng không được phép trùng lặp, nếu như nói trùng hoặc do dự thì đều bị loại, hiểu rồi chứ? Ngoài lấy vườn bách thú làm chủ đề ra thì cũng có thể dùng những chủ đề khác, chỉ cần mọi người có thể nghĩ ra là được.”
“Được rồi, ai chả biết.” Phương Toàn lại mất kiên nhẫn.
Cô gái ra chủ đề cười cười: “Gần đây tôi đang quay một bộ phim khoa học viễn tưởng, diễn vai nhà vật lý học, cho nên tôi ra đề: Viện vật lý có cái gì?”
“Thuyết tương đối.” Phương Toàn tiếp lời.
“Điện từ trường.” Cầu thủ tiếp.
“Faraday,” Một cầu thủ khác giơ điện thoại di động lên, “Tôi tìm thử rồi, nhà vật lý học cũng được tính.”
“Mạng Bravais.” Ô Gia Quỳ ung dung tiếp lời.
Mà bây giờ đầu óc Long Thất sớm đã trở nên hỗn loạn.
Cô còn chẳng nghe rõ được mấy người phía trước đang nói gì, gần như chẳng thể đào ra nổi một từ vựng liên quan đến vật lý từ thời cấp ba trong hồi ức của mình, lúc đó chỉ có thể chống lấy trán, rất nhanh đã sắp đến lân cô. Cận Dịch Khẳng trở thành nhà trên của cô, cậu thành thạo dựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân.
Ô Gia Quỳ nói xong, nhìn về phía cậu.
Nhưng Cận Dịch Khẳng không tiếp lời, khựng lại một giây, nói: “Bỏ đi.”
Đồng thời đứng dậy, bả vai khẽ cọ qua vai Long Thất: “Tôi uống vậy.”
Cậu tự phạt một cốc, sau đó uống thay nữ sinh kia ba cốc. Mọi người chỉ có thể giương mắt nhìn nhau, trên mặt Ô Gia Quỳ không nhìn ra cảm xúc gì, vẫn chống cằm. Một câu “bỏ đi” kia mang ngụ ý rất mãnh liệt, chẳng chút lúng túng thể hiện sự bao che cho nhà dưới, có thể nó đến từ sự ga lăng của đàn ông, có thể đến từ sự săn sóc theo tình nghĩa của bạn trai cũ, cũng có thể là do cậu tự mình muốn uống. Nói chung Long Thất không hề nhìn Cận Dịch Khẳng.
Sau ba lượt, bình rượu xoay đến chỗ Cao Ninh Ninh.
Cao Ninh Ninh đã uống nhiều rồi, Chu Dĩ Thông ở bên tai cô ta thấp giọng nói chuyện, chỉ thị cô ta làm cái gì đó. Cao Ninh Ninh ở dưới ánh mắt đầy ẩn ý của Chu Dĩ Thông, nói: “Tôi….. muốn chơi trò chơi.”
“Chơi cái gì?”
“Tôi muốn đặt câu hỏi cho người ở đây, nếu người đó không trả lời được thì giúp tôi uống. Nếu trả lời được…… tôi tự phạt mình ba lượt.”
Cao Ninh Ninh nói xong, dưới cái nhìn của Chu Dĩ Thông, tầm mắt thận trọng thăm dò về hướng Long Thất: “Long Thất, tôi muốn hỏi cô.”
Cô nghiêng đầu.
Cao Ninh Ninh hít vào một hơi, hỏi cô: “Trong những người cô từng thử qua, cô cảm thấy ai là người hôn điêu luyện nhất?”
Câu hỏi vừa ra, xung quanh nháy mắt trở nên ầm ĩ, mấy cầu thủ đang xem náo nhiệt càng không ngại lớn chuyện, đặt tay lên miệng huýt sáo. Cận Dịch Khẳng cũng lười biếng nhìn qua, Long Thất nhìn Cao Ninh Ninh, nhìn Chu Dĩ Thông ở phía sau Cao Ninh Ninh: “Cô nói lại một lần nữa.”
Đè xuống lửa giận cho sự ‘hài hước’ này.
Rõ ràng Chu Dĩ Thông biết hôm nay cô mới quay xong cảnh tình cảm với Tang Tập Phổ, mũi giáo của vấn đề này nhắm thẳng vào Cận Dịch Khẳng - người chỉnh hắn cả một đêm, còn nỡ lòng kéo theo cả cô xuống