Lần đó đúng là Cận Dịch Khẳng chẳng nể mặt cô tí nào, hay nói cách khác còn đang giúp Bạch Ngải Đình đánh vào mặt Long Thất một cái. Long Thất cảm thấy những tháng ngày sắp tới nhất định không thể trôi qua yên ổn được nữa. Cô bị Cận Dịch Khẳng nắm được điểm yếu chẳng khác nào tự đào hố chôn mình. Nếu cậu thật sự đứng về phía Bạch Ngải Đình, vậy Long Thất chỉ còn nước bị mấy lời đồn ác ý kia bức tử.
Ấm đầu! Thực sự là vì một phút bốc đồng mà tự hủy hoại chính mình. Ngay cả cô cũng chẳng thể tin nổi bản thân làm sao có thể đứng trước một thằng con trai mới gặp chưa đầy hai tiếng mà cởi quần áo chứ. Chính xác là bị điên rồi.
Nhưng kì lạ là mấy ngày tiếp theo cái gì cũng không phát sinh. Cận Dịch Khẳng thế mà chẳng nói gì với Bạch Ngải Đình, ngay cả ánh mắt nhìn Long Thất cũng chẳng hề thay đổi, giống như không mấy bận tâm đến việc cô là người như thế nào hoặc là sớm đã biết cô là loại người như thế nào. Thỉnh thoảng Cận Dịch Khẳng phát hiện ra Long Thất đang nhìn mình thì cũng chỉ nghiêng đầu xuyên qua một đám người cùng cô chạm mắt một hai giây.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà trong một hai giây đó, Cận Dịch Khẳng chẳng qua cũng chỉ lơ đãng nhìn lướt qua một cái. Những lúc đó cậu thường đang làm việc khác, có khi là đang lấy điện thoại từ trong túi quần ra, có khi là vừa được đồng đội chuyền bóng tới, lại có khi là vô thanh vô thức vo tròn bài kiểm tra đạt điểm rất cao ném vào trong thùng rác.
Long Tín Nghĩa thế nhưng lại là người đầu tiên phát hiện ra chút mờ ám này giữa hai người. Hắn đến tìm Long Thất vào tiết thể dục, nói bằng một giọng kì quái: "Mẹ kiếp, không thể tin nổi, không thể tin nổi mày mà."
"Cút ngay."
"Mày với Cận Dịch Khẳng lớp 1 không có chuyện gì chứ?"
"Cút."
Bạch Ngải Đình là nữ thần của Long Tín Nghĩa cho nên hắn chỉ cầu cho Long Thất và Cận Dịch Khẳng thật sự có chuyện gì đó. Hắn không đào được tin tức gì thì không hỏi nữa, chỉ móc từ trong túi ra một xấp thiệp và bút dạ, như thường lệ nói: "Em gái tới kí cho anh mấy chữ đi."
Long Thất chẳng thèm nhìn, trực tiếp cầm lấy đống thiệp ở trong tay Long Tín Nghĩa ném vào trong thùng rác. Long Tín Nghĩa bùng nổ ngay tại chỗ: "Làm màu cái gì? Kí mấy chữ thì làm sao? Giúp tao kí mấy chữ thì làm sao hả?"
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chính là không muốn cho anh kiếm tiền đấy, thì làm sao?!"
"Mẹ nó!" Hắn gào lên một tiếng: "Đi bán thiệp đã là đề cao mày lắm rồi đấy! Lại nói không phải là ăn chia 4:6 hay sao? Mày thiệt chỗ nào?"
Long Thất chẳng thèm quay đầu, đi thẳng vào phòng thiết bị. Long Tín Nghĩa rít một tiếng qua kẽ răng rồi theo sau cô, vừa đi vừa la ó. Long Thất vừa vào tới nhà kho thì Long Tín Nghĩa đóng cửa lại. Cô tự mình nhặt lấy một vật dụng, hắn thì ở đằng sau lưng khoa chân múa tay mắng cô. Cuối cùng, Long Thất chọn lấy một cây gậy đánh bóng vác lên trên vai, quay người trả lời Long Tín Nghĩa: "Hai tám."
Hắn lắc đầu như trống bỏi: "Chia ba bảy, mày bảy tao ba. Coi như bù cho tao tiền ship."
"Một chín, anh một tôi chín, tiền ship chia đều. Chỉ được bán ảnh chụp tạp chí không được dùng ảnh cá nhân."
"Mẹ kiếp. Mày tính ăn cướp à?"
"Không muốn?"
"Hai tám, mày tám tao hai, chỉ bán ảnh chụp trên tạp chí không bán ảnh cá nhân của mày, tiền vận chuyển tính cả vào. Nhưng mà mỗi tấm mày phải viết trên 20 từ kèm với một dấu son."
"Được thôi. Anh đưa tiền mua son đây. Son không xịn tôi không đánh, màu không chuẩn tôi không in dấu lên."
"Mẹ kiếp!" Ngoài câu này Long Tín Nghĩa thực sự không biết nói gì hơn. Hắn thô lỗ giơ tay bóp lấy hai má cô. Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Bạch Ngải Đình đang ôm một thùng bột Magie tiến vào, nhìn thấy hai người ở bên trong thì có chút sửng sốt.
Long Tín Nghĩa trông thấy nữ thần thì "a" một tiếng, hệt như một con nai vàng ngơ ngác. Hắn buông Long Thất ra, mặt đỏ bừng. Lúc này, Long Thất thình lình đề xuất: "Một chín."
"Một chín thì một chín." Long Tín Nghĩa thấp giọng trả lời.
Long Thất vừa ý xoay người đi ra ngoài. Lúc đi lướt qua Bạch Ngải Đình, cô ta theo phản xạ nhích lại gần phía cửa, lưng cũng bất giác thẳng lên, vẫn không dám cùng Long Thất chạm mắt chính diện.
Chiều hôm đó lời đồn lại truyền ra. Bọn họ nói Long Thất đúng là dã man, thế mà còn cùng anh họ mình XXYY, nói hai người ở cùng nhau trong phòng thiết bị hết nửa tiết học, rồi còn cò kè giá cả gì đó mà một lần một ngàn chín, nói cô còn bắt Long Tín Nghĩa phải mua son cho nữa, thật đáng ghê tởm.
Long Thất biết rõ bệnh ngứa mồm của Bạch Ngải Đình lại tái phát rồi. Cô nhịn không nổi cứ như mất trí mà đạp cửa lớp đi ra ngoài hành lang, xông đến phòng học lớp 1, trực tiếp cầm lấy giẻ lau bảng ném thẳng lên cửa sổ, nóng nảy hét: "Bạch Ngải Đình cút ra đây!"
Có vài nữ sinh đang đứng cạnh cửa sổ nghe thấy tiếng hét thì lập tức lui đến chính giữa phòng học, mà Bạch Ngải Đình đang phát vở bài tập cũng bị doạ cho giật bắn mình, bất giác lùi lại một bước. Long Thất vừa bước vào cửa lớp thì bị Trác Thanh từ đâu lao ra kéo lại. Cô đứng từ xa chỉ vào Bạch Ngải Đình, hét: "Thực sự muốn bà đây phải tới cắt đứt lưỡi mới chịu