Có một chuyện Long Thất nhất định phải thương lượng trước, đó là ngày mai cậu đi tuyệt đối không được gọi cô dậy, cô không muốn đi tiễn cậu.
Đêm hôm đó, Cận Dịch Khẳng không chợp mắt.
Cậu đối với cô tất nhiên là không tránh được chút cảm xúc không nỡ biệt ly. Mà loại cảm xúc bồn chồn này rất nhanh đã chuyển thành hành động, cả một đêm đều không buông tha cho cô. Long Thất đêm đó cực kỳ dễ nói chuyện. Cận Dịch Khẳng muốn cô thế nào, cô đều đồng ý. Móng tay cô đâm vào da thịt cậu, tiếng thở dốc ở bên tai khiến dục vọng càng thêm mãnh liệt.
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Long Thất ở trước ngày Cận Dịch Khẳng xuất ngoại cho cậu một đêm sung sướng và khó quên nhất. Cận Dịch Khẳng nói cô tâm cơ, nói cho dù sau này hai đứa không đi được đến đâu thì cũng sẽ chẳng có người phụ nữ thứ hai nào có thể vượt qua những gì cô trao cho cậu đêm nay, nói rằng cậu sẽ nhớ kĩ cả đời này.
Lúc đó Long Thất đang buộc tóc.
Sợi dây từng vòng từng vòng quấn quanh, đem tóc buộc gọn gàng ở đằng sau đầu. Cô buộc xong thì Cận Dịch Khẳng cũng kết thúc lời thổ lộ. Long Thất không nói lời nào ngồi lên người cậu, tay ôm lấy cổ Cận Dịch Khẳng, lại dùng ngón tay vỗ lên mặt cậu, sau đó hôn. Đồng hồ chỉ năm giờ sáng, bình minh thấp thoáng hiện ra bên ngoài khung cửa sổ. Chỉ còn cách lúc Cận Dịch Khẳng xuất cảnh bốn tiếng, điện thoại cũng chỉnh về chế độ im lặng tròn mười hai tiếng. Cận Dịch Khẳng đem dây buộc tóc của cô kéo xuống, tóc Long Thất lại một lần nữa xoã tung trên vai, cậu ôm cô vào lòng rồi nằm xuống ngủ.
Tầm bảy giờ Cận Dịch Khẳng rời đi.
Cậu thực sự đã thực hiện đúng lời hứa không đánh thức cô dậy, nhưng lại mua cho cô một phần đồ ăn sáng đặt ở trên bàn trà, sau đó cầm theo dây buộc tóc màu đen của Long Thất.
Lúc Cận Dịch Khẳng đóng cửa, Long Thất cũng chậm rãi mở mắt, không làm gì cả, chỉ là im lặng nghe tiếng bước chân xa dần của cậu. Không bao lâu sau cô lại nhắm mắt, chỉ coi như đây là một giấc mộng phù hoa.
"Em sẽ nhớ anh chứ?"
Truyện được dịch và edit bởi Bạch Tư Lăng. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước kỳ nghỉ đông một ngày, ở buổi tiệc chia tay với đám nam sinh trong lớp, Cận Dịch Khẳng đã hỏi cô một câu như vậy.
Lúc ấy Long Thất thật sự đã trả lời rồi.
Cô vừa lau cổ cho cậu vừa vì câu hỏi này mà suy tư. Mắt Cận Dịch Khẳng có chút hồng, nhìn là biết đã say mèm rồi. Long Thất không nói chuyện, chỉ đặt khăn ướt lên đầu gối, cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Cận Dịch Khẳng, anh nghĩ em sẽ trả lời thế nào?"
Cậu không đáp.
Long Thất tiếp tục sắp xếp lại cảm xúc trong lòng: "Lúc trước em cũng từng nghĩ qua anh sẽ hỏi loại câu hỏi này."
"Thực ra quan hệ giữa chúng ta rất kì lạ. Lúc bắt đầu em không thích anh, vẫn luôn theo thói quen mà duy trì cái tình trạng này. Anh cũng quen với nó rồi. Cho nên có rất nhiều lúc, những vấn đề rõ ràng là phải nghiêm túc trả lời em đều làm qua loa cho có lệ. Giống như lúc anh nhắc đến chuyện phải xuất ngoại, em vẫn luôn thờ ơ. Sau đó anh cũng không còn nhắc đến nữa."
"Nhưng bây giờ em cảm thấy tâm tình mình có chút thay đổi rồi. Mấy ngày này, cảm giác của em với anh cũng thay đổi. Em vẫn thích Đổng Tây. Nhưng em cũng không muốn anh đi. Loại ý nghĩ mơ hồ này cực kỳ khó chịu."
"Nhưng em vẫn không có cách nào gạt nó đi." Cuối cùng Long Thất gấp tờ khăn ướt lại, ngẩng đẩu gọi cậu: "Cận Dịch……"
Cận Dịch Khẳng đã ngủ thiếp đi rồi.
Long Thất không nói nữa chỉ lẳng lặng nhìn cậu, nhìn hồi lâu rồi tiếp tục cúi đầu gấp gọn khăn ướt.
Cho nên điều Cận Dịch Khẳng bỏ lỡ ngày hôm đó lại là những lời cậu muốn nghe nhất.
Tám giờ năm mươi phút, Long Thất trả phòng.
Cô mặc một chiếc áo khoác đơn bạc, khuôn mặt sạch sẽ, mang theo bữa sáng Cận Dịch Khẳng mua, ngồi bên đài phun nước trước cửa khách sạn. Là món bánh bao súp cua(*) mà cô thích nhất. Cửa hàng gần nhất cũng phải cách đây ít nhất nửa tiếng lái xe. Long Thất cũng đã hiểu vì sao sáu rưỡi sáng Cận Dịch Khẳng đã ra ngoài rồi lại trở về.
Cô nhìn phần bánh bao một lúc lâu mới mở túi nilon lấy đũa, ở trong gió lạnh cắn một ngụm, im lặng ăn.
Bầu trời xám xịt, mây mù giăng kín, tuyết vẫn còn chưa tan hết, những bông tuyết li ti vẫn cứ bay phấp phới. Một chiếc máy bay để lại dấu vết lờ mờ ở độ cao trên 30.000 thước, chỉ trong giây lát đã chôn vùi trong tầng mây dày đặc. Long Thất ăn bánh bao, từ tốn chậm rãi, không phát ra tiếng động.
Điện thoại trong túi rung lên nhưng cô không tiếp.
***
Chín giờ đúng, tại phòng chờ ở sân bay.
Bởi vì điều kiện thời tiết xấu nên chuyến bay bị hoãn lại nửa tiếng. Bên ngoài đại sảnh là tiếng động cơ máy bay rất lớn. Cận Dịch Khẳng ngồi im một chỗ, bên cạnh là Bạch Ngải Đình.
Mọi thủ tục đều đã hoàn tất, hành lý cũng đã ký gửi xong xuôi, mà hai bà mẹ trước giờ khởi hành quyết định cùng hai đứa con bay qua Anh, hiện còn đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ. Cận Dịch Khẳng đặt khuỷu tay lên đầu gối, khẽ xoa khuôn mặt mệt mỏi do thức trắng cả đêm. Bạch Ngải Đình ngồi bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng: "Hôm qua cậu không về nhà đúng không?"
Cận Dịch Khẳng không để ý đến cô ta.
"Quần áo không đổi mà điện thoại cũng sắp hết pin rồi."
Cận Dịch Khẳng xoa mặt rồi ngơ ngác nhìn sàn nhà, vẫn như cũ lờ cô ta.
Bạch Ngải Đình cũng im lặng. Hai bà mẹ đang ngồi phía sau thảo luận về sự khác biệt giữa khí hậu ở đây và London. Bạch Ngải Đình cũng thỉnh thoảng cất tiếng góp vui một hai câu, được mẹ Cận nhàn nhạt khen ngợi một tiếng, sau đó lại im lặng, ngẫu nhiên hướng mắt nhìn Cận Dịch Khẳng. Cậu không có chút hứng thú nào đối với chủ đề này.
Không lâu sau, giống như đã cân nhắc rất cẩn thận, Bạch Ngải Đình lại một lần nữa lên tiếng: "Mình biết, gần đây thái độ phản kháng của cậu với gia đình rất mạnh mẽ, cho nên mới không muốn cùng mình ở bên nhau."
Tiếp đó, giọng điệu bất lực lại chuyển thành khí khái "không sao cả", nói: "Nhưng mình có thể vượt qua được."
Cận Dịch Khẳng nheo mắt lại nghiêng đầu nhìn Bạch Ngải Đình.
Cô ta cũng nhìn cậu.
"Cậu bây giờ thích Long Thất, được. Cậu chán ghét quyết định của người nhà, cũng được. Mình đều có thể vượt qua. Mặc kệ bây giờ cậu làm ra quyết định gì, tình cảm của mình dành cho cậu vẫn không đổi. Mình sẽ