Ánh nắng vàng buổi sớm mai hắt qua cửa sổ sát đất tràn ngập trong căn phòng khách sang trọng hoài cổ, nơi mang đến cho người ta cảm giác cổ điển như hoàng gia châu Âu.
"Nghe nói dạo này thằng nhóc đó rất quan tâm một cô hầu gái?"
Ông lão tóc bạc nằm trên ghế cập kênh phơi nắng trước cửa sổ, mắt vẫn nhắm lại tận hưởng ấm áp của buổi sáng trong lành, thư thái nói với người đàn ông trung niên phía sau lưng.
Người quản gia cung kính cúi đầu:
"Dạ phải, thậm chí còn dạy chữ, cho học hành, cho điện thoại, khi cô ta lạc đường còn đích thân đi tìm về, quả thật quan tâm hơn những người trước đây."
Ông lão cười ha ha, đôi mắt mở ra, khoé mắt tuy vết chân chim đã rất rõ ràng nhưng ánh mắt vô cùng tinh anh, còn có phần vui vẻ, ngoảnh đầu lại nói với người kia:
"Cuối cùng có vẻ nó cũng bắt đầu có cảm giác với người khác phái rồi đấy.
Tối nay bắt đầu kế hoạch đi."
Hoắc Viên.
Bạch Tử Thanh lại tiếp tục thở dài, bởi vì hôm nay là thứ Bảy.
Cho dù cô biết ông chủ của cô không làm chuyện đó với những người phụ nữ kia, nhưng cô luôn thắc mắc tại sao lại cần phải làm như vậy, không phải là ném tiền qua cửa sổ hay sao.
Hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện tuần trước vừa xảy ra là cô lại thấy sợ.
Hôm nay là một cô gái có vẻ ngoài khá đoan trang hiền dịu, mặc một chiếc váy maxi trắng dài qua đầu gối, rất khác biệt.
Nhìn thế này rõ ràng không khác gì con gái nhà lành, không giống người có đầy mình kinh nghiệm như yêu cầu của Hoắc Đình.
Từ Uyển Bạch.
Cái tên trên giấy làm Bạch Tử Thanh cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra mình đã thấy ở đâu rồi.
Nhưng cô ấy là nhân vật quần chúng trong tiểu thuyết, làm sao cô có thể biết được chứ.
Không nghĩ nữa, Bạch Tử Thanh lập tức dẫn người phụ nữ lên lầu.
Đứng trước cửa phòng Hoắc Đình, Từ Uyển Bạch nói với cô:
"Tôi tự vào được rồi.
Cô đi trước đi."
Tuy thấy hơi kỳ lạ nhưng Bạch Tử Thanh vẫn nghe theo.
Dù sao cũng chỉ còn một bước là gõ cửa rồi đi vào, cũng chẳng có gì to tát, vậy nên cúi nhẹ đầu chào một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Từ Uyển Bạch lấy gương dặm lại lớp trang điểm, mang từ túi xách ra một lọ nước hoa trong suốt, xịt lên toàn thân, hương thơm hoa hồng nhẹ nhàng thoang thoảng khuếch tán trong không khí.
Sau hai tiếng gõ cửa, Hoắc Đình cho phép cô ta đi vào.
"Choang..."
Mười phút sau, tiếng đổ vỡ từ trong phòng ngủ của Hoắc Đình truyền ra, làm Bạch Tử Thanh đang mơ màng ở dưới sảnh giật thót tim.
Vài giây sau, cô nghe tiếng Hoắc Đình gầm lên như hổ, rõ ràng là giọng điệu vô cùng tức giận.
"Cút"
Im ắng vài giây.
"Cút ra ngoài."
Sau đó lại là vài ba tiếng đổ vỡ.
Còn đang ngóng lên xem có chuyện gì, Bạch Tử Thanh đã thấy cô gái kia đầu tóc rối bù vẻ mặt hoảng sợ chạy từ phòng ngủ ra, một bước không dám chậm trễ, đầu không ngoảnh lại.
Bạch Tử Thanh sợ Hoắc Đình làm sao bèn vội chạy lên lầu.
Vừa vào cửa, đập vào mắt cô là chai và ly rượu vang vỡ tan đổ loang lổ trên sàn nhà, giữa đó còn lẫn những mảnh vỡ của một lọ thủy tinh nhỏ, xen lẫn trong mùi rượu cay nồng là mùi hoa hồng thoang thoảng, còn Hoắc Đình đang ngồi trên sô pha ôm ngực, quần áo xộc xệch, hơi thở nặng nề.
Bạch Tử Thanh vội vàng chạy đến xem, hai tay giữ lấy vai nhìn khuôn mặt khó chịu đỏ lựng của hắn.
Cô đang định quay đi gọi người đến, nhưng đột nhiên hắn chụp lấy cổ tay cô giật mạnh, khiến cô lảo đảo ngã ngửa xuống sô pha.
Thân hình to lớn lập tức đè lên cô, hơi thở mạnh mẽ dồn dập phả lên mặt khiến cô sợ hãi.
Tên này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cô ngốc còn chưa kịp nhận thức điều gì đang xảy ra, người đàn ông phía trên đã mạnh mẽ áp xuống, đôi môi nóng rực thô bạo áp lên môi cô, điên cuồng m*t mát.
Lại...!lại nữa? Hắn lại cưỡng hôn cô!
Bạch Tử Thanh giãy giụa, hai tay đập bồm bộp lên lồ ng ngực cứng như đá hòng đẩy con người đang điên cuồng kia ra.
Nhưng sức lực của một cô gái nhỏ xíu làm sao có thể lại được một người đàn ông cường tráng như vậy.
Hắn thấy cô chống đối liền khó