Hoắc Đình tiến tới bế Bạch Tử Thanh lên, chỉ thấy cô gái nhỏ vừa khóc vừa run rẩy, tay vừa ôm điện thoại vừa ôm áo nức nở, lòng hắn như có cây kim đâm vào, đau nhói.
Hoắc Đình đưa cô về phòng ngủ của hắn, bất chấp trên người cô còn đất cát bụi bặm vẫn đặt cô ngồi lên giường của mình.
Lôi ra hộp cứu thương, hắn muốn bôi thuốc cho cô, nhưng cô cứ co rúm lại túm lấy áo, còn quay lưng lại phía hắn, vẫn còn khóc lóc.
Cô làm hắn tức giận mà hắn vẫn cứu cô, còn giúp cô bôi thuốc, cô không biết ơn thì thôi lại còn trở mặt giận dỗi với hắn.
Nên biết, hắn còn là ông chủ của cô đấy.
Nhưng cuối cùng, Hoắc Đình vẫn đặc biệt dành một chút kiên nhẫn cho cô hầu nhỏ này của mình.
"Bỏ tay ra để bôi thuốc."
Ấy vậy mà cô không chịu nghe lời, còn co người hơn nữa, một mực túm chặt.
Hắn tức giận một tay đưa lên cổ áo cô giật xuống, để lộ cả bờ lưng đầy dấu vết đỏ tím khác nhau.
Những vết đỏ này là vết mới bị đánh, còn vết tím kia...!tại sao lại giống dấu vết trên cổ cô như vậy.
Câu chửi rủa tên đàn ông khốn kiếp trong đầu mới đi được một nửa thì đột ngột, nốt ruồi son nhỏ trên bả vai phải của cô đập vào mắt hắn, xung quanh còn lưu lại một vòng dấu răng màu tím khiến trái tim trong lồ ng ngực hắn đập thình thịch.
Nốt ruồi đỏ này, ở vị trí này thật giống với người con gái trong mơ, lại còn có thêm vết cắn.
Phải rồi, sau đêm ấy cô nhóc này còn xin nghỉ phép tới hai ngày, hắn lúc đó vì tâm trạng hơi rối loạn nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó, cô ấy trở lại với mấy chiếc băng dán che đậy đi những dấu hôn, thái độ luôn lảng tránh và sợ hãi mỗi khi nhìn thấy hắn.
Tên khốn kiếp đó...!hình như là hắn.
Tất cả sự việc đều liên kết lại với nhau, vậy mà mấy ngày trước hắn ngu muội không nhận ra.
Không có giấc mộng xuân nào cả, tất cả đều là sự thật, đêm đó là hắn đã c ường bạo cô.
Lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành hắn biết thế nào là hối hận.
Rõ ràng là bản thân mình sai nhưng lại trút giận lên một cô gái nhỏ bé, để cô bị đánh đập bắt nạt ngay dưới mí mắt mình.
Hoắc Đình vô thức đưa tay lên chạm vào nốt ruồi đỏ ấy rồi bất ngờ ôm lấy cô từ phía sau khiến cô gái trong lòng giật bắn.
Cô giãy giụa muốn hắn buông ra, nhưng hắn không bỏ, còn ôm lấy chặt hơn, thì thầm bên tai cô:
"Đêm ấy...!là cô đúng không?"
Lời vừa dứt, đôi vai người con gái trong lòng bỗng chốc run lên.
Không cần giải thích gì nữa, chắc chắn là như thế rồi.
Hắn không tra hỏi nữa mà buông cô ra, đưa cô một cái gối để cô ôm che đi phía trước, còn mình ở phía sau bôi thuốc cho cô.
Hắn chưa từng làm việc này cho ai bao giờ nên chẳng hiểu thế nào là nhẹ nhàng, dù bản thân nghĩ là nhẹ nhưng cái nhẹ của hắn đối với một cô gái mỏng manh như cô là không hề dịu dàng.
Nghe cô xuýt xoa, hắn ngưng lại, cố gắng nhẹ tay hơn một chút.
Xong xuôi, hắn muốn xoay người cô lại, nhưng cô nhất quyết không quay sang, vì lúc này phía trước ngoài áo ngực và một chiếc gối thì không còn gì cả.
Bạch Tử Thanh đã ngừng khóc từ lúc nãy, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ, hàng mi mỏng còn vương nước, khuôn mặt đo đỏ ngại ngùng.
Hoắc Đình xoay người tới tủ đồ mang tới một chiếc áo khoác thể thao của mình khoác lên người cô.
"Mặc vào."
Bạch Tử Thanh giấu giấu giếm giếm xỏ tay áo rồi kéo khoá thật nhanh.
"Phía trước có bị thương không?"
Thực ra là có nhưng chẳng lẽ còn để hắn bôi thuốc ở phía trước sao, vậy nên cô cật lực lắc đầu.
Hắn kéo một chiếc ghế đến ngồi trước mặt cô, thấy cô cứ cúi đầu bèn đưa tay nâng cằm cô lên, để cô đối diện với ánh mắt hắn.
"Nói đi, đêm đó là cô đúng không?"
Vừa nhắc đến việc này, người con gái liền lảng tránh ánh mắt, đôi môi mím chặt, đầu lắc như trống bỏi.
Cô hầu nhỏ này, có biết là cô nói dối tệ lắm không?
"Đừng có chối, tôi nhớ ra cả rồi."
Bạch Tử Thanh trợn tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt thoáng chốc hồng rực lên, sau