Bạch Tử Thanh lăn qua lộn lại trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tặng quà gì cho Hoắc Đình bây giờ? Hắn cái gì cũng không thiếu, thực sự là làm khó cô mà.
Nghĩ đến món quà hắn muốn cô tặng, lại nhớ tới cái đêm hắn thú tính không kiềm chế, Bạch Tử Thanh đỏ mặt ôm má mà gào thét trong đầu.
Aaaaa...
Đừng có mà nghĩ linh tinh nữa.
Bất chợt, cô nghĩ ra một thứ.
Hắn vẫn luôn không biết cô đã nói trở lại được rồi.
Cái lần duy nhất cô phát ra tiếng nói là vào đêm hai người cùng nhau, nhưng hắn chẳng nhớ được gì cả.
Mà hắn nói muốn cô, vậy nếu cô có thể nói lại được, có thể gọi tên hắn bằng chính miệng mình, có phải hắn sẽ rất vui không?
Thế là từ đó Bạch Tử Thanh mỗi ngày đều lén lén lút lút trong phòng tập nói, luyện giọng.
Cái chất giọng khàn đục khó nghe sau hai tuần luyện tập thường xuyên đã phục hồi phần nào, nhưng rõ ràng vẫn chưa trở về nguyên dạng.
Hoá ra thời gian hồi phục có vẻ cũng không quá lâu, nhưng trước đây cô vẫn luôn giả câm trước mặt người khác, những lúc một mình thì lại càng không có nhu cầu giao tiếp, vậy nên dù không câm cũng rất ít khi mở miệng.
Bạch Tử Thanh vui vẻ cười trước gương, khuôn mặt rạng rỡ nghĩ tới hai tuần nữa hắn sẽ ngạc nhiên và vui mừng thế nào khi nghe cô gọi tên hắn.
Buổi tối hôm sau.
Bạch Tử Thanh nhìn chằm chằm chiếc hộp nhung đỏ trên bàn, lúc sau mới chuyển ánh mắt tò mò về phía Hoắc Đình, ý muốn hỏi đây là cái gì.
"Quà đáp lễ cho đồ vật mê tín của em."
Hắn lại chê cô mê tín, nhưng Bạch Tử Thanh vẫn vui vẻ trong lòng.
Lạnh lùng như hắn cũng biết đến quà đáp lễ cơ đấy.
Cô mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ bạc mảnh óng ánh, mặt dây chuyền hình đầu mèo màu hồng trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng mà cái thứ chất lượng cao này lại là quà đáp lễ cho chiếc dreamcatcher chỉ có mấy đồng của cô sao?
Bạch Tử Thanh đưa mắt nhìn Hoắc Đình.
Chỉ nhìn thôi hắn cũng biết cô đang muốn nói chiếc vòng này quá đắt.
Hắn lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp, tiến tới phía sau cô, gạt lọn tóc đuôi sam sang một bên rồi đích thân đeo lên cho cô, đeo xong còn cố ý hôn lên cổ cô một cái.
Màu bạc óng ánh trên chiếc cổ trắng ngần, hình mèo hồng rất hợp với cử chỉ của cô nàng này.
Món quà đó hắn đã mua từ lâu, vốn là đồ bù đắp cho lần đó, nhưng nghĩ lại bù đắp bằng vật chất thì thật không hay, vậy nên hắn kiếm một cái cớ khác tặng cho cô.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời hắn biết nói lời khen:
"Hợp với em lắm mèo nhỏ à."
Hắn coi cô là mèo sao, cô là thú cưng của hắn đấy à?
Nhưng mà được khen ngợi, Bạch Tử Thanh ngại ngùng đỏ mặt.
Cô xoay người lại đối diện với hắn, ánh mắt long lanh.
Cầm bàn tay to của hắn lên, cô viết hai chữ "Cảm ơn" vào lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay nho nhỏ hồng hồng lướt trên làn da hơi thô ráp của hắn.
Thật kỳ lạ! Hắn cảm giác như đầu ngón tay cô có điện vậy, đi đến đâu đều làm hắn tê tê tới đó, tạo nên thứ cảm giác vừa ngứa ngáy vừa dễ chịu.
Hoắc Đình nắm lại bàn tay vừa bị "truyền điện" của mình, ân cần hỏi:
"Có thích không?"
Bạch Tử Thanh gật gật đầu.
Cô đương nhiên là thích, đặc biệt lại còn là quà hắn tặng.
"Thích thì còn không mau thưởng cho tôi sao?"
Hắn ôm lấy eo cô, cúi sát đầu chống lên trán cô gái nhỏ, dứ dứ sống mũi cao thẳng của hắn lên đầu mũi nhỏ của cô, cố ý hành động mờ ám.
Bạch Tử Thanh đương nhiên hiểu ý của hắn, liền nhón chân hôn lên môi người đàn ông, sợ hắn chê không đủ, cô còn cố ý hôn hôn vài lần.
Nhưng bao nhiêu lần mới là đủ chứ? Cô vừa có ý ngừng, hắn lập tức siết lấy eo thon, đôi môi ấm nóng mổ tới tấp lên môi cô, khiến cô choáng váng nhắm mắt.
"Đồ ngốc, tôi muốn hôn em."
Giọng hắn khàn khàn.
Bạch Tử Thanh hiểu ý, níu lấy cổ hắn, ngửa đầu lên để hắn hôn mình.
Hắn vốn rất chủ động trong việc này, nhưng hôm nay bỗng dưng lại rất lạ thường, chỉ m*t mát môi mềm bên ngoài, không thấy mãnh liệt xâm chiếm như những lần trước.
Bạch Tử Thanh muốn làm hắn vui, vậy nên cô tự giác li3m lên môi hắn.
Cô có thể cảm nhận thân thể hắn có chút cứng lại.
Thấy hắn bất động, cô lại cố gắng thử thêm lần nữa, đầu lưỡi nhỏ lướt trên môi hắn ấm áp, trơn mượt.
Hoắc Đình bỗng siết eo cô đến đau, làm cô phải