Sau bữa tối, Bạch Tử Thanh ngả lưng trên ghế nằm trước cửa lều.
Đèn hoa lung linh lúc này đã được tắt bớt, chỉ để lại vài ba ngọn đèn vàng ấm áp.
Thay vào đó, bầu trời sao lung linh huyền ảo trước mắt mới là thứ khiến con người ta say mê hơn cả.
Bạch Tử Thanh nằm yên lặng hướng mắt lên bầu trời sao.
Hoắc Đình từ trong lều đi ra, nhìn thấy cô đang ngắm sao trời, liền cứ như vậy đứng đó nhìn cô.
Bầu trời diệu kỳ kia chứa cả ngân hà, nhưng đôi mắt cô chứa cả ngàn sao lấp lánh.
Người đàn ông say mê ngắm nhìn hàng mi cong, không biết từ lúc nào hai ánh mắt đã chạm nhau.
Không gian như càng thêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng thình thịch của trái tim đỏ trong lồ ng ngực.
Hoắc Đình tiến tới, cúi người.
Nhưng khi hắn gần chạm tới, Bạch Tử Thanh quay đầu đi.
Làn môi ấm nóng trượt lên gò má mềm mịn cùng mang tai, khiến cô gái nhỏ khẽ rùng mình.
Hụt hẫng.
Trái tim lỡ đi một nhịp.
Hoắc Đình biết dù có ra ngoài nghỉ dưỡng, dù cô đã có chút phản ứng với môi trường xung quanh, nhưng điều đó không có nghĩa là cô chấp nhận hắn, tha thứ cho hắn.
Kể từ khi hai người bất hoà, hắn chỉ có thể ôm hôn cô những lúc cô ngủ, còn những lúc tỉnh táo, cô luôn trốn tránh hắn, tới tận kì nghỉ này hai người mới coi như kéo gần khoảng cách thêm một chút.
Không muốn làm cô mất hứng, hắn im lặng ngồi xuống bên cạnh, cùng cô ngắm bầu trời đầy sao.
Cứ như vậy bình yên im lặng, hai con người thả mình vào trong thiên nhiên.
Khi Hoắc Đình quay sang lần nữa, Bạch Tử Thanh đã ngủ quên trên ghế nằm, đôi mi mỏng rung rung, hai bàn tay nhỏ xíu đặt trước bụng, lồ ng ngực đều đặn chuyển động theo từng nhịp thở nhẹ nhàng.
Ngắm nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn một lúc, hắn khẽ khàng tiến tới, luồn tay xuống vai và khuỷu chân cô, một đường nhấc lên, đưa cô vào lều.
Nhẹ nhàng đặt cô gái nhỏ xuống đệm khi nãy hắn đã trải sẵn, Hoắc Đình nâng niu mà đắp tấm chăn lông dày mềm mại kín thân mình cô.
Bé mèo nhỏ lật người nằm nghiêng, khẽ cuộn người thành một cục bông trong chăn, đôi tay nhỏ áp trên má mềm, thở đều.
Vốn dĩ hắn đã định quay về đệm của mình, nhưng mà cô gái kia lại quá đỗi đáng yêu, vậy nên hắn lại nán thêm một lúc bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt lọn tóc loà xoà trên má.
Bỗng cả cơ thể cô căng cứng, đôi mày chau lại, cổ họng phát ra tiếng nức nở r3n rỉ nho nhỏ như mèo con bị đau.
Hoắc Đình nghĩ cô gặp ác mộng, muốn lay tỉnh cô, nhưng có vẻ cô cứ mãi bị cuốn trong giấc mơ đau khổ đó, chẳng thể mở mắt.
Không còn cách nào, hắn nhấc chăn chui vào nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé vào lòng, bàn tay to lớn ấm áp theo bản năng vỗ về bờ vai nhỏ.
Đến cả trong mơ cô cũng đang khóc.
Rốt cuộc phải đau khổ như thế nào thì những tổn thương ấy mới có thể đi theo cô vào những giấc mơ.
Hắn hối hận, thực sự rất hối hận.
Mỗi tiếng nức nở vụn vỡ của cô giống như từng nhát búa gõ xuống lòng hắn, đau nhức không thôi.
Hoắc Đình siết nhẹ bờ vai nhỏ, dành sự dịu dàng cả đời mình xoa lên lưng cô.
Đôi môi hôn lên trán, lên mắt, lên má cô, lau đi những giọt nước mắt.
Rồi cuối cùng là di chuyển đến cánh môi anh đào mềm mọng dây dưa, nút lấy nuốt trọn tiếng khóc, từng chút từng chút một m*t mát, vỗ về.
Cô gái r3n rỉ nức nở một lúc lâu, sau khi được an ủi thì cuối cùng cũng đã nằm ngủ ngoan ngoãn.
Cảm nhận được cỗ ấm áp phía trước, chiếc đầu nhỏ dụi dụi vào lồ ng ngực ai đó, thân mình tiến sát đến hòng được sưởi ấm.
Hoắc Đình thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng đã dỗ được cô mèo nhỏ của hắn.
Ôm lấy mái tóc mềm mại thơm thơm mùi vani, ịn lên trán cô một nụ hôn kéo dài mấy giây liền, hắn cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Vật nhỏ trong lòng rục rịch cựa quậy.
Hoắc Đình vừa mở mắt đã chạm vào đôi đồng