"Ông đừng đắc ý, dù sao thì Thanh Thanh của con vẫn khác Thanh Thanh của ông."
Hoắc Đình vẫn chưa thôi tranh cãi.
Ông cụ lườm lườm, tỏ vẻ không thèm chấp cái đứa cháu lớn đầu còn giở tính tình.
Nói chuyện làm quen với cháu dâu đã xong, hiện giờ cái ông thắc mắc là về chuyện ám sát kia, nhưng ông còn phân vân không biết nên hỏi trước mặt cô bé hay không, lỡ để cô bé sợ quá chạy mất thì toi công tỏ ra thân thiện nãy giờ.
Thế là ông nháy với Hoắc Đình.
Làm ông cháu gần ba chục năm, Hoắc Đình cũng hiểu ý qua ánh mắt ông.
Nhưng con người này cũng không quên chọc ngoáy một chút, nhét thêm chút cẩu lương cho hai lão già đang trong tình trạng độc thân trước mặt.
"Thanh Thanh pha trà ngon lắm đấy, ngày nào con cũng phải uống trà của cô ấy.
Để cô ấy đi chuẩn bị cho ông thưởng thức nhé."
Nói rồi còn quay sang cô hôn hôn lên vành tai nhỏ lành lạnh, cất giọng thì thầm.
"Nhờ Thanh Thanh pha trà cho ông nội nhé."
Bạch Tử Thanh ngượng ngùng đỏ mặt đứng dậy, tránh né sự đùa bỡn của tên đáng ghét kia, cúi đầu chào ông:
"Vậy con đi pha trà, ông đợi con chút nhé."
Khi bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, ông cụ mới quay sang lườm Hoắc Đình một cái.
"Con một vừa hai phải thôi, đừng có doạ cháu dâu của ông chạy mất."
Hoắc Đình ngả ngớn cười cười dựa lưng ra sô pha phía sau, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc của một con người đang chìm đắm trong biển tình yêu.
Thôi, thôi.
Ông hỏi nhanh còn về, ở đây thêm thì ăn no không cần ăn cơm thêm nữa.
Lúc nó không có ai thì lo sốt vó, lúc nó yêu vào rồi thì trông đáng ghét chết đi được.
"Đã điều tra được gì chưa? Kẻ nào lại to gan dám động vào nhà họ Hoắc?"
Ông cụ gõ gõ cây gậy xuống nền nhà, Hoắc Đình cũng theo câu hỏi đó mà dần lộ sự nghiêm túc từ ánh mắt, dáng vẻ ngả ngớn vừa rồi cũng chẳng thấy đâu.
"Vẫn giống lúc trước.
Người của con tóm được một sát thủ, nhưng trên đường về hắn đã cắn thuốc tự s** rồi."
"Ý con là trên lưng sát thủ cũng có hình xăm hoa bỉ ngạn đỏ?"
"Đúng vậy.
Vẫn là bọn chúng."
Cả căn phòng rơi vào trầm tĩnh.
Bỉ ngạn đỏ là thế lực trong tối đã đối đầu với nhà họ Hoắc kể từ khi Hoắc Đình đủ mười tám và gánh vác trọng trách gia tộc.
Từ việc hạ độc trong thức ăn vài năm trước đến kẻ phản bội trong tổ chức hắc bang gần đây đều có liên quan đến bọn chúng.
Nhưng điều kì lạ là hành động của bọn chúng luôn bị Hoắc Đình phát hiện vào một thời điểm quyết định, hoặc là cả hai bên đều tổn thất, hoặc là bên chúng tổn thất nhiều hơn.
Không biết nên nói Hoắc Đình thông minh nhạy bén hay là bọn chúng cố tình khiêu khích?
Nhưng bọn chúng không điên máu như những đối thủ thông thường, làm một cú quyết định tiêu diệt, mà cứ luôn tiếp tục những trò vặt vãnh như cướp hàng, phá mối, hạ độc, ám sát.
Lần nào bọn chúng cũng không thành nhưng Hoắc Đình cũng không thể biết thêm được cái gì về chúng ngoại trừ hình xăm bỉ ngạn.
Tất cả những việc này đều chọc Hoắc Đình muốn điên lên, vì hắn luôn có một cảm giác bị người khác chơi đùa.
"Liệu có phải...!cũng liên quan đến việc cha mẹ con bị hạ độc không?"
Giọng ông cụ nghẹn lại mỗi khi nhắc đến đứa con trai và con dâu duy nhất.
Trước giờ ông vẫn luôn tỏ ra vui vẻ, là đầu tàu của cả một gia tộc, ông phải vững vàng chèo chống, đào tạo người nối nghiệp là Hoắc Đình.
Đến khi hắn lớn rồi, ông mới có thể được nghỉ ngơi.
Chỉ là khi nghĩ về cái chết oan uổng đau đớn của hai người con, đôi mắt già nua ấy lại đỏ lên tia đau thương không thể kìm nén.
Hoắc Đình đan tay trên gối, mắt nhìn vô định vào khoảng không, trầm ngâm.
Hắn cũng có cùng suy nghĩ với ông nội.
Bằng chứng rõ ràng nhất là trong những lần hạ độc trước đây, khi bị phát hiện, viện nghiên cứu của Kha Mặc luôn đảm nhiệm việc phân tích thành phần thuốc.
Có rất nhiều sự trùng hợp giữa những loại độc đó và loại độc mà cha mẹ hắn bị hạ.
Lại thêm thái độ đối phó như mèo vờn chuột của chúng với hắn, hắn càng có cơ sở nghi ngờ.
Kiểu chơi đùa giày vò này rất giống một người mà cả đời này ám ảnh tâm trí hắn.
Tuy suy đoán là vậy, đến giờ hắn vẫn chưa thể tìm ra manh mối quyết định, ngay cả Mộ Đa và A Chu, hai kẻ tình nghi hạ độc cha mẹ hắn, hắn cũng chưa tìm được.
Giữa lúc không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, bên ngoài cửa phòng vang lên hai