Trong hình ảnh, người con gái gục đầu xuống, mái tóc rối bời, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn lập tức nhận ra đó chính là cô.
Bạch Tử Thanh bị bắt trói trên một chiếc ghế sắt trong căn phòng tối tăm, tay và chân đều bị còng trực tiếp lên ghế, một tấc cũng không thể di chuyển.
Cổ tay cổ chân vốn nhỏ xinh trắng nõn hiện tại trầy da chảy máu, đôi chỗ giống như bị va đập lại giống như bị đánh mà xanh tím cả lên.
Cô vẫn mặc trên người bộ váy cưới trắng lấp lánh kim tuyến, chỉ có điều phần bên dưới tả tơi cùng nhiều vết màu đậm, xám loang lổ, không biết là máu hay là bùn đất.
Run run bấm tay vào video, ngay giây phút đó, trái tim trong lồ ng ngực hắn giống như bị ai bóp nát.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô qua màn hình điện thoại, cả thân thể nhỏ bé rung lên theo từng lần bị kích điện, tiếng kêu đau đớn thất thanh, sau đó dần dần trở nên yếu ớt.
Tay nắm chặt đến mức giống như muốn bóp vỡ điện thoại, đôi mắt hắn đã sớm vằn lên tia máu.
Đúng lúc này, cửa đột ngột mở ra, ông nội Hoắc xông vào cùng cây gậy chống, dùng nó làm vũ khí vụt mấy cái thật mạnh lên lưng Hoắc Đình.
"Nghịch tử, quỳ xuống cho ông."
"Nghịch tử, mày dám không đến lễ đường? Mày có biết bao nhiêu ngày qua Thanh Thanh đau lòng thế nào không hả? Đã đau lòng còn lo lắng cho mày nữa.
Đến ông nhìn nó còn thấy xót, mày có thương nó chút nào không hả?"
"Dù không muốn cưới, mày cũng phải nói chuyện rõ ràng, sao dám bỏ người ta một mình ở lễ cưới chứ hả? Con bé sẽ tổn thương như thế nào mày biết không?"
Ông cụ quát mắng hắn một trận liền hết sức, vừa thở hổn hển vừa lảo đảo ngồi xuống sô pha.
Quản gia bên cạnh phải vuốt vuốt lưng, khuyên ông bình tĩnh, không thể quá kích động.
"Mày...!Mày đi tìm ngay Thanh Thanh về đây."
Ông chỉ tay lên mặt kẻ đang quỳ đến ngu ngốc trên sàn, ngón tay run lên vì tức giận.
Đúng lúc này, điện thoại hắn lần nữa đổ chuông, lần này chỉ có hình ảnh.
Một cô gái trẻ mặc thường phục, cũng giống như Bạch Tử Thanh, bị trói trên ghế sắt.
Hoắc Đình cũng nhận ra, là Văn Nhu.
Hai cô gái, một tình yêu của đời hắn, một ân nhân ngày còn nhỏ của hắn, tất cả đều đang bị giam giữ hành hạ.
Ông nội Hoắc thấy hắn giờ phút này còn nhìn điện thoại, tiếp tục cao giọng mắng:
"Giờ này mày còn xem điện thoại được à? Mau tìm Thanh Thanh về đây cho ông.
Cho dù không làm cháu dâu, nó cũng là cháu gái của ông, ông không cho phép mày làm như thế."
"Cô ấy bị bắt cóc rồi."
Bấy giờ hắn mới lên tiếng, mắt đỏ ngầu, giọng nói nghẹn lại.
"Cái gì?"
Ông cụ giống như trúng thêm một cú sốc, ngửa ra ghế vuốt ngực th ở dốc.
Tin nhắn tiếp theo lại đến, lần này cuối cùng cũng là loại có nội dung.
"Hoắc Đình, thế nào? Hai đứa con gái tao gửi cho mày xinh đẹp thật nhỉ? Nếu muốn đổi mạng chúng nó thì đến địa chỉ này.
Nhớ rõ, đi một mình.
Mày biết rõ mà, tao không phải kiểu người dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm của người khác đâu."
Địa chỉ đến là một ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại thành.
Nói qua loa cho ông, dặn dò quản gia phái thêm vệ sĩ bảo vệ ông nội, Hoắc Đình lập tức lên xe đạp ga, lao đi vun vút.
Tại công xưởng bỏ hoang ở ngoại thành.
Bạch Tử Thanh khó khăn mở mắt, toàn thân đau đớn sau nhiều lần bị kích điện, đến đôi mắt cũng mờ nhoà đi, tai ù ù không nghe rõ những tiếng động xung quanh.
Cô nhớ lúc cô đặt chiếc nhẫn đính hôn lên bức thư tạm biệt, không hiểu sao đột ngột mất đi ý thức, còn hiện tại thì đang bị người ta giam giữ ở đây.
Cô bị bắt cóc rồi, mà kẻ chủ mưu hẳn là kẻ thù của Hoắc Đình.
Khi cô còn đang mông lung suy nghĩ, tiếng cửa ken két vang lên, một người bộ dáng cao gầy bước vào, mặc áo khoác da trùm mũ, bước chân chậm rãi tiến gần.
Hắn đứng trong bóng tối, thấp thoáng chỉ thấy nửa phần dưới khuôn mặt.
Giọng nói lành lạnh như âm quỷ cất lên giữa không gian vắng lặng:
"Ngày cưới mà chú rể không đến cảm giác thế nào hả, cô dâu mới?"
Bạch Tử Thanh chỉ im lặng, cố gắng xua đi nhập nhèm trước mắt để nhìn cho rõ người đàn ông trước mặt.
"Ông là ai? Tại sao lại bắt tôi?"
Kẻ kia cười ha ha, sau đó tiến lại gần, nắm mạnh cằm cô đến phát đau.
Hắn không trả lời, chỉ buông