Vô tình gây họa kết mối thù.
Chiêu Anh cứ thế mơ mơ hồ hồ bị vú Hoàng lôi đi gặp Tần mẫu, mơ mơ hồ hồ mà nghe vú Hoàng kể về sự đau lòng cùng bất lực của nàng trước "sự thân thiết" giữa phu quân nhà mình và vị tiểu thư họ Cửu kia.
Nói hăng đến độ Chiêu Anh cũng muốn tin là thật luôn.
"Thế này thì còn ra cái thể thống gì!" Tần mẫu nghe xong cũng nổi giận.
Không phải là bà không tin con trai mình, đương nhiên là bà cũng biết rất rõ hài tử nhà mình không hề thích vị Cửu tiểu thư đó.
Nhưng vấn đề ở đây là thằng bé để Cửu tiểu thư vào phòng riêng của mình, thân là một người đã thành gia lập thất như vậy là không được.
Huống chi còn để con dâu của bà nhìn thấy mà còn đau lòng đến độ này.
Tần mẫu vỗ nhẹ lên mu bàn tay Chiêu Anh tỏ ý an ủi "Anh nhi con yên tâm, ta nhất định sẽ dạy dỗ thằng nhóc này" Rồi bà quay sang nói với vú Hoàng "Mau lôi cổ thằng oắt đó đến đây"
Vú Hoàng nghe lệnh liền xoay người đi luôn, hoàn toàn không để ý đến bàn tay giơ ra nửa đường của Chiêu Anh.
Cái tình cảnh này thực sự là hỏng bét mà, Chiêu Anh nàng gấp muốn chết.
"Mẫu thân, người nghe con giải thích đã.
Mọi chuyện không phải như vú Hoàng nói đâu"
"Con không cần giải thích, mẫu thân hiểu cả.
Mẫu thân sẽ làm chủ cho con" Hoàn toàn không quan tâm đến bộ dạng gấp gáp của nàng, Tần mẫu nghiêm mặt ngồi chờ vú Hoàng quay lại.
Lúc này Chiêu Anh đã gấp có thể bóp chết người.
Sao không chịu nghe nàng giải thích gì hết vậy, nàng hoàn toàn chỉ là nhịn cười quá khổ sở nên mới chạy ra ngoài hít thở không khí thôi mà, làm gì có chuyện nàng đau lòng đến bật khóc chứ.
Mẹ nó! Chuyện này mà vào tai lão già kia thì không biết sẽ thành ra cái gì nữa.
Chính Quân rất nhanh đã được Hà Dục đỡ đến trước mặt Tần mẫu, phía sau còn có vị Cửu tiểu thư đang bị vú Hoàng cản lại.
Nhìn thấy cả Chiêu Anh ở đây, đã vậy còn bày ra vẻ mặt rất xin lỗi kia, càng khiến cho chàng không hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Rõ ràng cách đây có mấy canh giờ mẫu thân có dặn dò bảo chàng đừng đi lại mà an tâm dưỡng thương, vậy mà chỉ sau vài canh giờ đã lôi cổ chàng đến đây rồi.
Hơn nữa nhìn biểu cảm của mẫu thân và phu nhân chàng có thể đoán được chuyện này không tốt đẹp gì cho cam.
"Quỳ xuống!" Ngay khi chàng định lên tiếng hỏi xem là đang có chuyện gì đã bị Tần mẫu hét một câu như vậy.
Theo bản năng chàng lập tức quỳ xuống, còn nhìn thấy Chiêu Anh đang chấp tay tỏ ý xin lỗi với mình, làm chàng càng lúc càng mù mờ với mục đích mẫu thân gọi mình đến đây.
"Ta cũng không muốn nói nhiều" Tần mẫu không hề vòng vo "Ta biết là con đang bị thương, tiếp khách trong phòng riêng cũng là bất đắc dĩ.
Nhưng Cửu tiểu thư là nữ nhi, sao con có thể để cô ấy vào phòng riêng cảu mình như vậy được? Càng không nói đến việc con đã thành gia.
Nếu để người ngoài biết được thì sẽ đồn đại thành cái dạng gì?"
Chính Quân im lặng nghe mẫu thân dăn dạy.
Chàng biết chuyện này là mình sai nên chàng không dám mở miệng giải thích.
Tần mẫu thở dài một hơi, ngừng một lúc rồi nhìn sang Chiêu Anh đang cố gắng biến mình thành người vô hình "Không những thế Anh nhi còn bắt gặp con với Cửu tiểu thư trò chuyện, làm con bé thương tâm đến phát khóc.
Con nói xem con có đáng phạt hay không? Không lẽ con đã quên gia huấn của cái nhà này rồi hay sao? Con làm ta quá thất vọng rồi!" Bà càng nói càng tức, càng nói lại càng cao giọng "Ta không quan tâm là trước khi thành thân con với vị tiểu thư đó hẹn ước gì không nhưng nếu con dám làm tránh gia huấn thì đừng trách ta vô tình!"
Bị mắng đến không thể ngẳng đầu lên, vốn Chính Quân có chút buồn bã.
Trong chuyện này nếu nói rõ ra thì chàng cũng là người bị hại.
Khi Hà Dục dẫn Cửu tiểu thư vào phòng chàng đã không dưới mười lần ra hiệu cho Hà Dục mau đưa Cửu tiểu thư ra khỏi phòng nhưng tiếc thay hầu cận của chàng hôm nay lại không hề hiểu ý chàng, thậm chí còn lui ra ngoài, nên mới thành ra cơ sự trong phòng chỉ có chàng với Cửu tiểu thư.
Rồi lại nghe đến chuyện bị phu nhân bắt gặp, chàng cảm thấy mình bị mằng thế này là còn quá nhẹ nhàng.
Nhưng nghe chuyện phu nhân thương tâm đến phát khóc không biết vì lý do gì chàng như được tiêm máu gà, cái lưng đang ẩn ẩn đau cũng không còn phản ứng gì nữa, tinh thần cũng phấn khởi hơn rất nhiều.
Phu nhân cư nhiên thương tâm đến phát khóc, có nghĩa là phu nhân cũng có chút tình cảm gì đó với chàng đi, dù chỉ là một chút thôi.
Bắt gặp ánh mắt sáng như sao trời của nam chính đại nhân, Chiêu Anh chỉ còn biết ôm trán thở dài.
Nhìn cái ánh mắt nà là nàng đủ hiểu tên này đang bổ não cái gì rồi.
Nàng là nhịn cười đến run người có được không?!?!? Làm gì có chuyện thương tâm mà khóc chứ? Tên này còn chưa đủ phân lượng nhá! Nữ chính ngạo kiều hất cằm.
Mắt thấy Tần mẫu còn chưa định dừng việc "giáo huấn" này lại, Chiêu Anh kín đáo kéo váy trốn ra ngoài, chứ cái tình cảnh một người càng mắng càng hăng một người càng nghe mắng càng thấy sung sướng này nàng thực sự không thể nhìn nổi nữa rồi.
"Là cô!" Vừa mới bước chân vào viện tử của mình, Chiêu Anh liền nghe thấy tiếng nói đầy căm hận này.
"Cô còn chưa hồi phủ à?" Nữ hiệp rất bình thản quay đầu nói với vị Cửu tiểu thư vẫn còn đang chày cối nhất quyết muốn ở lại viện tử của cẩu quan, thậm chí nàng còn bắt gặp dáng vẻ lén lút lui về một góc của Hà Dục.
Có vẻ là chuyện xảy ra ở phòng Tần mẫu đã được tên lắm chuyện kia