Lần đầu gặp mặt nữ chính.
Sau cuộc nói chuyện với Trương lão gia, Chính Quân chàng vui vui vẻ vẻ đi thu xếp đồ đạc để chuẩn bị quay về Tần gia mà không hề biết rằng cách chàng vài tiểu viện đang có người muốn xách kiếm một đao kết thúc mạng sống của chàng cho xong chuyện.
May mắn thay cho chàng nhưng lại là xui xẻo cho người khác.
Mà trong trường hợp này là vật khác.
Vì không thể cầm kiếm đâm người và càng không đánh Nguyệt Nhi và Cẩm Nhi đang giúp nàng thu dọn đồ đạc kia mà nữ hiệp lại không có thói quen tức lên là đập phá đồ nên chỉ đơn giản mà ngồi trên giường cắn xé cái gối mà thôi.
"Đừng cắn nữa tiểu thư" Cẩm Nhi dùng hết sức bình sinh để kéo cái gối ra khỏi miệng nàng rồi đặt một cái gối mới xuống giường "Muộn lắm rồi, người nên nghỉ ngơi"
Chỉ tiếc rằng nữ hiệp không hề quan tâm đến lời của Cẩm Nhi mà chỉ bày ra cái vẻ mặt rất chi là khó ở, ánh mắt ghim chặt trên cái gối như thể đó là nam chính và nàng vẫn chưa xả giận xong.
Cẩm Nhi cũng hết cách với vị tiểu thư này nên đành chấp nhận mà đưa nàng cái gối, mặc cho nàng cắn xé rồi quay qua nói nhỏ vài câu với Nguyệt Nhi.
"Hai đứa còn không chịu ngủ đi" Chiêu Anh nàng phun một miếng vải ra khỏi miệng, dáng vẻ thập phần bất mãn "Ở đấy to nhỏ cái gì?"
"Bọn em biết rồi" Lời còn chưa dứt cả hai người đã xách váy chạy ra khỏi phòng.
Nhìn hai người chạy như thể nàng sắp ăn thịt hai đứa nó không bằng.
Chiêu Anh nàng cũng chỉ đành lắc đầu cho qua, ném cái gối trong tay đi quyết định đi ngủ.
Sáng hôm sau,
Trước cửa Trương gia tiêu cục đang có một hình ảnh rất chi là không hài hòa.
Trương nữ hiệp một chân đá đá mấy cái hòm mà nghe lão gian thương nhà mình nói là của hồi môn của mình như thể đang trút giận, một tay lại đang kéo kéo cổ với vẻ mặt chán ghét đến cực điểm.
Hoàn toàn bỏ qua Cẩm Nhi phía sau đang khuyên nàng mau mau hạ chân xuống.
Tiếc thay là nữ hiệp hoàn toàn bỏ ngoài tai, chân vẫn cứ đá, tay vẫn cứ kéo cổ áo như thể hận không thể lột bộ đồ ra luôn cho xong chuyện.
Nhìn cái bộ dạng trút giận lên vật vô tội này của con gái, Trương lão gia bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi hai con nha đầu kia dặn ông nhắc hiền tế vào xe ngựa trước.
Chứ ông thật không dám tưởng tượng nếu hiền tế nhìn thấy cảnh này không biết có hối hận khi đã chấp nhận hôn sự này hay không nữa.
Nếu như thằng bé mà hối hận thì ông dám chắc con gái ông sẽ cầm kiếm đi đâm nó thành tổ ong mất.
Vì sao nữ hiệp vốn phản đối hôn sự này mà khi tam phẩm đại nhân muốn thối hôn thì nàng lại muốn đâm người ta ấy hả? Đơn giản là vì nếu chuyện đó xảy ra thì nữ hiệp cảm thấy như thể mình là một món đồ.
Người ta thích thì lấy không thích thì tiện tay bỏ đi.
Thế nên đâm thành tổ ong là còn nhẹ.
Mấy cái hòm nhanh chóng được chất lên xe, Chiêu Anh hết vật để trút giận mà chân còn chưa hết ngứa.
Ngẫm thấy hai con nha đầu kia chắc chắn sẽ không cho mình cưỡi ngựa nên nàng đành bò lên xe ngồi tĩnh tọa.
Cách dó không xa là xe ngựa của Chính Quân.
Tuy rằng cái cảnh tượng không ra gì kia không lọt vào mắt chàng nhưng lại lọt vào mắt hầu cận của chàng.
Hà Dực lúc này hết nhìn chủ tử nhà mình rồi lại nhớ lại cảnh tượng vừa nãy sau đó quay ra đau lòng.
Tại sao một người vừa ôn nhu vừa nhã nhặn như thiếu gia lại phải lấy một người như vậy chứ? Lão gia? Sao người lại chọn Trương tiểu thư mà không phải người khác chứ?
Bên kia Hà Dực đang gào thét trong lòng vì quyết định không thể lý giải của lão gia thì bên này Chính Quân vẫn rất bình thản nghiên cứu quyển sách trong tay mà không hề biết rằng chuyện gì đang chờ đón mình ở phía trước.
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp chở theo chủ tớ Tần gia, phụ tử Trương gia cùng một núi đồ hồi môn của Trương đại tiểu thư cứ thế từ từ đi về phía kinh thành.
Trái ngược với tâm trạng khó ở của Chiêu Anh, Cẩm Nhi lại vô cùng hào hứng.
Vì cô hiếm khi được ra ngoài.
Và hậu quả của việc đó là thấy cái gì lạ cô cũng thao thao bất tuyệt mà hỏi, hỏi nhiều đến độ Chiêu Anh chỉ muốn một cước đá cô bay xuống xe cho nhẹ nợ.
Cũng may là còn có Nguyệt Nhi giữ nàng lại.
"Không biết cô gia là người như thế nào nhỉ?" Mắt thấy tiểu thư sắp chịu không nổi Nguyệt Nhi liền tìm chuyện gì để nói tránh cho Cẩm Nhi bị nàng đá bay ra ngoài.
"Đúng a" Bị chủ đề này hấp dẫn, Cẩm Nhi lập tức quay lại "Lúc nãy muội có thấy cô gia rồi, dù chỉ là nhìn bóng lưng a"
Hai mắt Nguyệt Nhi sáng lên, tinh thần bát quát cũng lên theo: "Sao? Sao?"
Trong khi hai nha đầu đang nói chuyện vô cùng vui vẻ một bên thì nữ hiệp đằng này đang tự thôi miên bản thân, cố gắng không chú ý đến lời nói của hai thị nữ nhà mình.
Nhưng nàng đánh giá thấp khả năng bát quái của hai nha đầu mới mười sáu mười bảy này rồi, câu chuyện không những càng nghe càng ngứa tai mà âm lượng càng lúc càng lớn.
"Lạnh" Nguyệt Nhi run rẩy ôm lấy Cẩm Nhi cũng đang sợ hãi không kém.
Sao cô lại quên mất tiểu thư là bị ép hôn chứ? Đã vậy lại còn ở trước mặt nàng mà hồn nhiên bàn tán như vậy nữa chứ? Không biết có bị nàng đánh chết không?
Chiêu Anh hít liền mấy hơi để kiềm chế sát khí đang bay lượn quanh cổ hai nha đầu cũng như đè xuống cái cảm giác muốn đâm ai đó thành có tổ ong.
Chỉ tiếc là không có mấy tác dụng.
Giờ nàng không chỉ muốn đâm tên cẩu quan kia mà còn muốn đâm cả lão già nhà mình nữa, nếu khuyến mãi thêm vài ba người khác thì thật tốt.
Mà không phải đoạn đường này bình thường có nhiều thổ phỉ lắm hay sao? Các ngươi mau ra đây giúp lão nương ta giải khuây nào.
"Muội....!muội thấy" Phải một lúc lâu sau Cẩm Nhi mới tìm lại được giọng của mình, lắp bắp mà nói: "Có lẽ chúng ta nên báo một tiếng trước cho cô gia, tránh cho người vô tình đắc tội với tiểu thư" Đáp lại cô là một cái gật đầu đồng tình của Nguyệt Nhi.
Cả đoàn người cứ thế mà đi một mạch đến tối mới bắt đầu đi tìm một quán trọ để nghỉ chân.
Và tất nhiên để tránh chuyện con gái mình vô tình gặp hiền rời lỡ tay thịt luôn thằng bé nên Trương lão rất hào phóng vung tay thuê luôn cả quán trọ.
Nhưng Trương lão gia không hề biết rằng ông làm thế này lại là cách nhanh nhất để hai người có thể gặp mặt nhau và hiển nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Và