Ông ta có vẻ nghi ngờ, nhưng cũng tạm thời buông tha cho ta, tiếp tục dìu hoàng hậu về phòng. Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt xin lỗi, còn ta nở nụ cười chân thành! Người đã giúp con nhiều lắm rồi, cả Mitamun nữa, bây giờ phải tự dựa vào sức của con thôi!
Trên người mặc trang phục của cung nữ nên ta đi lại rất dễ dàng, vội lẻn đưa mắt nhìn xuống bên dưới nhưng cũng không dám nhìn lâu, giả vờ đang lau lau cái bình gốm tráng men trước mặt. Tại sao không thấy binh sĩ Ai Cập của ta? Rõ ràng đã hẹn nhau ở cổng thành phía Tây…
Binh sĩ cũng bắt đầu nghi ngờ, đến trước mặt ta lạnh giọng hỏi:
- Ngươi ở đây làm gì? Là cung nữ của ai?
- Ta… Ta là cung nữ mới vào của hoàng hậu, ta bị lạc…
- Hừ, đi về phía kia, cẩn thận mất đầu.
Ta vâng dạ cảm ơn rối rít, trong lòng hoảng loạn một phen. Ta kéo cao khăn che mặt, ôm bình sứ lướt đi thì…
Izumin đứng giữa thành lớn giọng hét lên: “Asisư, nếu nàng không bước ra, ta sẽ giết chết từng người bọn họ”
Ta khựng lại, chen lấn vào trong đám cung nữ đang tò mò hiếu kì đứng từ trên cao nhìn xuống… Bọn Ari, Eri, Hasan đi cùng Mitamun đều bị bắt lại, tướng Shouta liên lạc với bên ngoài cũng bị trói bên dưới, ngay cả Mitamun cũng không thể thoát khỏi liên lụy.
Ta hoảng sợ lùi về sau, càng lúc càng xa…
Kế hoạch của ta phá sản rồi, thảo nào bên dưới không thấy bóng dáng binh lính Ai Cập đâu cả…
Chắc đã bị Izumin bắt lại cả rồi!
Izumin, ta đã làm mọi cách cũng không thể trốn thoát khỏi tay của nhà ngươi.
Izumin tay cầm gươm sắt trong tay, khẽ lạnh giọng quát lên lần nữa:
- Asisư, ta không nói đùa,
nàng mau ra đây.
- Nàng không ra, ta sẽ giết bọn họ, bắt đầu từ tên thân cận nhất của nàng…
- …
- ASISƯ… - Izumin hét lên, ta lủi vào góc khuất, ánh mắt thẩn thờ, có cảm giác đầu óc trống rỗng. Ta làm sao để cứu mọi người đây? Ta không còn đường lui nữa rồi. Nếu tiếp tục ở bên cạnh hắn, ta có chịu nổi không? Nhưng bây giờ cơ hội bỏ trốn cũng không còn, người thân bên cạnh cũng không còn ai…
Izumin, ngươi làm ơn đừng ép ta…
Đừng ép ta…
- Asisư, nàng trốn chỗ nào? Không ra? Tốt, vậy nàng giương mắt lên mà xem…
Izumin rút kiếm chém một đường thật sâu lên vai Shouta. Ông ấy khẽ kêu một tiếng, người vẫn như tượng đá không cử động, máu từ vết thương túa ra. Izumin hắn không nói đùa, hắn chém thật, vết thương rất sâu, chỉ cần lệch sang bên phải tí nữa thôi, ông ấy sẽ tàn phế cả đời. Mamoru căm phẫn nhìn hắn, nhào người lên phía trước bất chấp tay chân bị trói tấn công Izumin, lại bị Izumin đạp ra xa, đập lên tường thành ói ra một ngụm máu. Ari khóc hét lên, vội lê đầu gối đến bên cạnh Mamoru ngồi chắn trước mặt hắn, khuôn mặt tuyệt vọng…
Ta nhẹ nhàng rút lấy cung tên được treo trên tường… đây là một bộ cung tên rất đẹp, rất tinh xảo, lại rất nhẹ, khá vừa tầm với ta…