Mitamun mười lăm tuổi, ta hai mươi.
Phụ hoàng đề cập đến việc phải gả Mitamun, nó nghe tới chữ gả đã vội cuốn đồ, dắt theo mấy vị hộ vệ thân cận bỏ chạy tới Ai Cập. Lí do đến Ai Cập là bởi nơi đó đang diễn ra lễ đăng quang của hoàng tử Ai Cập Menfuisư cùng chị gái là nữ hoàng Asisư, lúc nào cũng mở rộng cửa để đón sứ giả từ các nước. Mitamun đánh xỉu sứ giả của nước ta, sau đó giả vờ nhận mình đại diện cho Hitaito đến Ai Cập chúc mừng. Đến khi chúng ta phát hiện thì nó đã bỏ trốn đến tận Ai Cập, cũng đành lắc đầu, chờ nó về mà hỏi tội.
Nào ngờ nó đi hơn một tháng mà không chịu về, chỉ có mấy vị hộ vệ trở về, hốt hoảng báo tin công chúa Mitamun mất tích, đã tìm kiếm mọi nơi mà không thấy.
Ta không ở yên được nữa, dắt theo đội cận vệ lên đường đến Ai Cập tìm kiếm Mitamun. Trên đường đi ta nghe bọn họ bẩm báo, Mitamun vừa gặp hoàng đế Menfuisư đã đề nghị tới hôn lễ, nào ngờ Menfuisư từ chối, đòi cưới một con nô lệ tóc vàng kì lạ, phớt lờ cả người chị Asisư đã yêu hắn nhiều năm, chỉ chờ hắn lên ngôi sẽ kết hôn. Ta cảm thấy tò mò với cô gái tóc vàng đó, không hiểu nàng ta là người thế nào
lại có thể khiến cho Menfuisư từ chối cả em gái ta cùng Asisư.
Ta đi trên phố, biết tin cô gái ấy đang ở đây nên tìm cách tiếp cận. Quả thật cô ta rất đẹp, làn da trắng, mái tóc vàng, đôi mắt xam lam như nước. Thảo nào tên hoàng đế Menfuisư mê mệt như điếu đổ.
Do cận vệ đông quá nên ta cũng không dám lộ liễu nhưng muốn lợi dụng cô ta để trà trộn vào hoàng cung Ai Cập, tìm kiếm Mitamun. Carol bị Unasu bắt đi về, ta cũng kéo lạt đà định bỏ đi. Nào ngờ…
Ta nhìn thấy một cô gái…
Cô ấy nhìn ta, nhìn bằng ánh mắt đau đớn tột cùng…
Tim ta ngừng đập, ánh mắt đó…
Tại sao lại nhìn ta bằng đôi mắt đau khổ như thế? Ta đã từng gặp cô sao?
Sau đó cô gái ấy nhoẻn miệng cười, nụ cười rất bi thương, đi theo tên đội trưởng của Ai Cập.
Về sau ta mới biết, cô gái ấy chính là Asisư, chị gái của hoàng đế Ai Cập.
Trước giờ ta chưa từng gặp cô ta, cũng không làm gì cả, tại sao cô ta lại nhìn ta như thế. Còn nữa, tại sao lại đau khổ?
Ta bị đôi mắt đó ám ảnh, lúc nào cũng ngồi thừ người ra, cũng không hiểu tại sao…
Nàng cười nụ cười bất lực, dứt khoát nhắm chặt mắt quay lưng đi về phía ngược lại với ta…