Đèn cầy được thắp từng ngọn sáng lung linh, bên trong rất ồn ào náo nhiệt. Ta chán nản nằm dài trên nệm êm của mình, trong lòng thầm than thở… tại sao ở đây giá đỡ đèn cầy được làm bằng vàng mà trong điện của ta lại phải dùng bạc cơ chứ? Sau đêm nay chắc phải rinh vài cây về phòng, để thế này ngứa mắt ai chịu cho nổi?
Bên cạnh ta là Menfuisư đang vui vẻ nâng ly nói chuyện cùng mấy vị quần thần, tướng quân Minưê thì tăng cường cảnh giác, lâu lâu nở nụ cười qua loa, sau đó lại tiếp tục đứng im như tượng; dưới kia là quan tư tế Kaputa cũng đang huyên thuyên gì đó, đám lão thần xung quanh ngồi nghe không chớp mắt, tể tướng Imhôtep trông có vẻ điềm tĩnh, chốc chốc lại ngồi gật gù tự vuốt râu. Cung nữ ra vào tấp nập, nữ quan Nafutera bận rộn không kịp thở, Ari bên cạnh ta cũng bị điều đi giúp đỡ, hiện tại chỉ còn mỗi Eri đứng che chắn cho ta ăn nho. Ta cảm thấy ăn thế này chẳng có gì không ổn cả nhưng Ari một mực ngăn cản, bảo nữ hoàng của một nước sao có thể ăn uống phô trương như thế? Ừ, dù sao Ari cũng rất đáng sợ, thôi thì làm theo lời nàng ấy vậy. Ta nghiêng người dặn nhỏ vào tai Eri: “Nho ở đây ngon hơn trong điện của ta, lát nữa ngươi xuống bếp bảo bọn họ chừa cho ta một ít”
Eri thấp giọng trả lời: “Em mà lấy cho nữ hoàng, nữ quan Ari sẽ đem em quăng xuống hồ cho cá sấu ăn, nữ quan đã dặn nhất định không cho người ăn nho nữa.”
Hở? Ăn nho cũng không cho à?
Thức ăn được bê lên, mùi thơm nức tỏa ra ngào ngạt. Ta trợn mắt nhìn con gà quay vàng ươm dưới chỗ tể tướng, háo hức chờ đợi phần của mình. Nào ngờ… nào ngờ… cung nữ thản nhiên bê lên cho ta một giỏ trái cây cùng rau xanh các loại.
Ta lấy tay gạt gạt chỗ rau xanh um kia.
Tuyệt, một khúc xương cũng
không có chứ đừng nói tới thịt.
Ta ngơ ngác nhìn Eri bằng ánh mắt thảm thiết cầu xin, nàng ấy cứ đực mặt ra: “Sao thế? Rau hôm nay không tươi ạ?”
Tươi tươi tươi cái ***, cái ngươi nhìn cho kĩ, ta giống bò chỗ nào mà bắt ta ăn lắm rau cỏ thế này?
Hu hu, ta muốn ăn thịt gà, giống tể tướng kìa, trời ạ. Ông ấy xé nhỏ thịt ra, thịt gà hồng hồng mềm mại, dưới ánh nến càng trở nên hấp dẫn, mỡ bóng loáng…
Nhịn, đành nhịn. Cuối cùng cũng hiểu vì sao trên người mình toàn xương với xương, ngắt nhéo cũng chẳng ra một tí thịt, hóa ra là ăn cỏ sống qua ngày. Asisư, ta thật bội phục cô.
Tay cầm quạt lông vũ khẽ nâng lên che ngang mặt. Trong mắt mọi người thì đó là hành động quý phái sang trọng, còn trên thực tế ta sợ chảy nước miếng ra thì mất mặt quá, dù gì cũng là nữ vương của một nước, trong điện còn có vài vị sứ giả, không nên thất lễ. Tể tướng Imhotep đang ăn bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, ngơ ngác nhìn qua ngó lại vài vòng mới thấy ánh mắt tóe lửa của nữ hoàng Asisư đang ngồi trên cao, hoảng sợ tay làm rơi cả cái đùi gà. Ta đành luyến tiếc nhìn con gà lần cuối rồi cụp mắt xuống.
Tối nay nhất định phải năn nỉ Ari cho ta ăn thử món gà đó…
Chưa kịp hoàn hồn thì một mùi thơm, còn thơm hơn cả con gà quay kia. Ta trợn mắt nhìn con heo thui đang được khiêng vào, từ từ đi vào trong điện, từ từ đến gần ta… sau đó đặt trước mặt Menfuisư…
Mẹ nó, bà đây cũng muốn ăn thịt.
… Phía sau con heo chính là vài cô tì nữ, tay bưng mấy dĩa trái cây, tay bưng mấy dĩa rau. Quả nhiên tất cả đều đặt hết xuống trước mặt ta. Asisư, cô đúng là giống bò.