Izumin ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô gái được gọi là nữ hoàng đó lại nhìn hắn như thế, ánh mắt đó… tràn đầy đau khổ tuyệt vọng, rất bi thảm. Sao kì lạ vậy?
- Người khi nãy là ai vậy?
- Hoàng tử hỏi công nương Carol?
- Không, cô gái tóc đen kia…
- À, nữ hoàng Asisư, chị gái của hoàng đế Ai Cập!
- Vị nữ hoàng bị Menfuisư ruồng bỏ đó sao?...
Ông đội trưởng già vừa kéo lạc đà vừa gật đầu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, vội đến hỏi nhỏ Izumin: “Không lẽ nàng ta đã nghi ngờ chúng ta?”
Izumin lắc đầu, tiếp tục tìm nơi dừng chân nghỉ ngơi. Lần này hắn đến đây là để tìm kiếm tung tích em gái của mình, không ngờ lại gặp được vị nữ thần sông Nin đang nổi tiếng trên khắp đất nước Ai Cập…
…Còn có cô nữ hoàng kì lạ đó…
Càng nghĩ càng không hiểu nổi, trước đây chưa từng gặp nàng ta bao giờ, sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó?
Tối hôm đó nữ hoàng Asisư chỉ nằm yên lặng trong phòng không cho ai vào chăm sóc, bữa tối cũng không ăn. Carol đến thăm muốn vào khuyên can cũng không được nên đành bỏ về, Mitamun lại có vẻ nghi ngờ. Anh tra nàng đến đây để làm gì? Không lẽ đi tìm nàng sao?
Mitamun căng thẳng, nói với Ari một tiếng sau đó lẻn đi tìm Minưê. Lúc này Minưê vừa từ hoàng cung trở về, đang băng qua hồ sen giữa cung. Mitamun đứng nấp sau cây cột to lớn, nhìn trái ngó phải sợ bị người khác bắt gặp, sau đó từ từ đi lại gần Minưê, trên đầu vẫn giữ nguyên khăn trùm đầu. Minưê thấy cô gái bí ẩn che khăn kín mít kia lao vù vù về hướng mình cũng ngạc nhiên lại cảm thấy nghi ngờ, định tóm nàng ta lại thì nàng ta đã dừng trước mặt hắn.
- Mitamun? Cô… sao cô lại ở đây?
-
Đi theo ta
Mitamun nghiêm trọng đi trước, vẻ mặt không hề bông đùa giống mọi hôm khiến Minưê cũng không khỏi lo lắng. Cả hai đi ra bờ sông, Mitamun im lặng đứng bất động không có ý định nói gì làm cho Minưê càng lo lắng thêm. Có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết phải hỏi như thế nào, lúng túng một lúc cũng bình tĩnh trở lại.
Mitamun nắm chặt áo choàng, quay người lại nhìn Minưê…
- Minưê, anh trai ta đến đây rồi…
- Hoàng tử Izumin? Bệ hạ biết chưa?
- Chưa, ban chiều ta vừa gặp hắn trên đường, hình như Asisư biết nhưng không hiểu sao vừa về đã đóng cửa phòng lại không chịu gặp ai.
- Ta phải đi nói với hoàng thượng.
Minưê vội bước đi về, trong lòng không ngừng lo lắng. Mitamun mất tích, hoàng tử Izumin đến đây không chừng để kiếm cớ tấn công trả thù, gây chiến với Ai Cập. Đây là chuyện quốc gia đại sự, không thể chậm trễ. Mitamun hoảng hốt ôm cứng Minưê lại không cho hắn đi, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc:
- Minưê, không được đi, hoàng đế Menfuisư sẽ cho người bắt anh ta đúng không? Minưê, nghe ta nói.
Minưê lạnh nhạt mở miệng:
- Nói đi
Thấy thái độ đó của Minưê, Mitamun sợ sệt rút tay về, không dám chạm vào hắn nữa, sóng mũi hơi cay cay, giọng nói có hơi nghẹn ngào:
- Minưê, cha ta định gả ta cho vị vua láng giềng để đổi lại là một phần lãnh thổ phía Bắc, lão vua ấy xấp xỉ tuổi của cha ta. Ta không đồng ý nên bỏ trốn tới Ai Cập, cùng đường lại thấy hoàng đế Ai Cập trẻ tuổi đẹp trai nên đòi gả cho ngài ấy…