Đắp chăn lại cho Carol, sắp xếp lại hòm thuốc gỗ nhỏ bên cạnh, ta thở dài, trong lòng buồn bã. Izumin, ngươi bảo ta nên làm sao đây? Ngươi muốn ta nhìn thấy ngươi ngày càng yêu Carol đến nổi hi sinh cả tính mạng vì nàng ấy hay đi nói cho ngươi biết ta và ngươi yêu nhau?
Ha hả, Asisư ngốc! Ngươi nói hắn sẽ tin ư? Chuyện trước kia chỉ có mình ngươi nhớ, hắn có biết không? Bây giờ hắn còn không biết ta là ai…
Vừa quay người ra thì thấy Izumin đang đứng tựa vào cửa, hai tay khoanh tròn trước ngực, vẻ mặt vô cảm nhìn ta. Ta hốt hoảng cúi đầu xuống, hành lễ sau đó lúng túng không biết làm gì. Trong khoang thuyền nhỏ này cửa chỉ có một cái, hắn ta đã chặn mất rồi, ta muốn chuồn ra ngoài cũng không được. Đến khi ta mỏi chân hắn mới nhàn nhạt lên tiếng:
- Tại sao lại dùng khăn che mặt?
- Thưa hoàng tử, tập tục của Ai Cập vốn thế, ngài không phải không biết…
- Các ngươi chỉ dùng khi ở bên ngoài thôi, bây giờ vào trong khoang thuyền rồi, nên gỡ ra đi.
- Thần rất xấu xí, chỉ sợ sẽ hù dọa hoàng tử.
- Ô? Xấu?
Izumin hỏi ngược lại với vẻ trào phúng, động đậy cơ thể, tiến đến gần định vươn tay tháo khăn mặt của ta ra. Ta lạnh mặt nhìn hắn, cười giễu:
- Hoàng tử, thần nhận tiền của người lên thuyền để làm thầy thuốc chữa bệnh, sau đó sẽ trở về. Chúng ta không quen không biết, tội gì phải làm khó nhau?
Izumin ngạc nhiên, sau đó luống cuống rút tay về, nhìn nàng chằm chằm. Đôi mắt của cô gái này rất giống ánh mắt của người ban sáng, đen tuyền, sáng như sao, tĩnh lặng như nước nhưng khiến người khác bị mê hoặc.
Ta thấy lối ra vào đã trống, định đi ra thì bị Izumin gọi ngược lại:
- Ngươi ở đây chăm sóc nàng đi, đừng để nàng có mệnh hệ gì.
Ta ngoan ngoãn xoay người lại, nhẹ nhàng đặt hòm thuốc xuống đất, đứng yên lặng bên giường canh chừng cho Carol. Lúc này ở dưới khoang thuyền chắc Unasu cũng đã viết thư báo về triều đình Ai Cập rồi…
Izumin ngồi đưa lưng về phía ta, rút kiếm bên hông ra lau. Ta ngắm nhìn bóng lưng quen thuộc ấy, trước đây biết bao lần nhào từ phía sau đến, ôm cổ hắn đu như khỉ. Mỗi lần như thế hắn lại kéo ta lên phía trước ôm vào lòng, bóp mũi ta khiến ta mém nữa nghẹt thở chết. Bờ vai hắn to lớn vững chắc lại ấm áp vô cùng, suốt thời gian dài vừa qua ta nhớ hắn biết bao nhiêu, mong gặp hắn biết nhường nào, giờ đây hắn đang ngồi trước mặt ta, thế nhưng ta lại không thể chạm tới.
Izumin, ngươi đang trả thù ta đã bỏ mặc ngươi suốt quãng đời còn lại đúng không…
Cảm nhận được ánh mắt từ phía sau lưng nên Izumin quay lại, nhìn thấy ánh mắt của nàng ta thì cười khẩy, lại là ánh mắt hâm mộ như bao đứa con gái khác. Bỗng nhiên cảm thấy
nàng ta thật chán ghét nên đuổi ra ngoài.
Gió biển rất mạnh, trong gió có vị mằn mặn của muối. Sống 2 kiếp người, chưa bao giờ cảm thấy trong lòng đầy ắp tâm sự, đớn đau sâu sắc thế này. Phải trơ mắt nhìn người mình yêu từng bước yêu người con gái khác, đau lắm chứ. Ta muốn ngăn cản nhưng lại không làm gì được. Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh rộng lớn, tâm trạng nhẹ nhàng hơn được một chút. Từng đoạn đối thoại của Izumin cùng Carol ăn sâu vào tâm trí ta, tâm đau như có người dùng dao găm đâm vào ngoáy chọc…
- Carol, ta đã hiểu vì sao Menfuisư lại yêu cô như thế. Cô vừa thông minh vừa xinh đẹp, tinh thông phép thuật, còn biết cả kĩ thuật luyện kim của người Hitaito chúng ta… chưa kể tính cách kiên cường của cô đã chinh phục được hoàng đế Menfuisư kiêu ngạo! Ngay cả ta cũng bắt đầu chú ý đến cô rồi…
- Cô quả nhiên là báu vật mà thần linh tặng cho Ai Cập…
- Giữ cô trong tay đánh chiếm Ai Cập sẽ dễ dàng hơn rất nhiều…
Asisư, khi ngươi bước chân lên con thuyền này, ngươi có nghĩ sẽ phải nghe những lời như thế không?
Nếu biết trước, ta thà không lên, ta thà không gặp lại hắn để lòng đau đớn thế này.
Cho dù có biết ta là Asisư hắn cũng không thể có bất kì cảm xúc gì, chuyện này ta không thể trách Izumin được.
Đúng, không thể trách Izumin được.
Có trách là trách ta …
Therru lại gọi ta vào, vừa vào đã thấy Izumin đang cẩn thận thay băng cho Carol, trên người nó chỉ còn phần váy phía dưới, bên trên đã bị lột sạch. Ta căm phẫn, thất vọng, không ngờ Izumin lại là một kẻ háo sắc như thế, trong lòng hung hăng muốn tát cho hắn vài cái hả giận nhưng lại không thể, đành dùng đôi mắt bốc lửa nhìn hắn. Izumin bỗng nhiên cảm thấy sợ, rụt tay lại, thấy ta đi vào thì vội đứng lên nhường chỗ.
Ta hậm hực quăng hòm thuốc xuống đất, ngồi phịch lên giường, tuy tức giận nhưng vẫn phải nhẹ nhàng thay băng ra cho Carol. Izumin, tên háo sắc…
Vừa thắt nút thắt cuối cùng thì khăn che mặt bị tháo xuống, ta thảng thốt giựt lại nhưng không được, Izumin đã xoay người ta lại đối diện hắn. Tim ta đập thình thịch như sắp văng ra ngoài, nhìn khuôn mặt quen thuộc lạnh lùng của Izumin đang ở mình rất gần, vô thức vươn tay lên nhưng khựng lại nữa đường.