Ta nhớ lại đống trang sức rườm rà cầu kì lúc trước, món nào cũng nặng chình ịch, đeo trên tai mà tưởng đeo hai cục tạ, đẹp thì đẹp nhưng dùng lâu năm chắc chết sớm nên đã bảo Ari đem tặng lại cho mấy thị nữ lâu năm trong điện, nào ngờ nó có công dụng thế này đâu! Ari vẫn là nhất. Thấy cái áo choàng đẹp như thế, ta háo hức vô cùng, dày thế kia, mặc vào chắc ấm áp chết mất!
Thế là chúng ta ngòi trò chuyện rôm rả cho tới sáng. Ta đang dùng bữa thì mấy vị tướng quân đi vào, cúi người hành lễ:
- Lệnh bà vạn tuế
- Tất cả đứng dậy đi, lại có chuyện gì nữa à?
- Lệnh bà, ta có ý kiến. – tướng quân Nakuto nhăn nhó bước lên, phẫn uất nhìn ta. – Tại sao lệnh bà lại dám đưa quân đội cho tên ngoại bang kia huấn luyện trong khi trước giờ đó là việc của ta?
Ta tranh thủ ăn nốt thêm muỗng cháo nữa mới buông xuống, nghiêng đầu nhìn Nakuto:
- Nakuto, ông rất dũng mãnh thiện chiến lại háo thắng, khả năng ứng biến trên chiến trường rất cao nhưng lại không có khả năng quản lí cùng huấn luyện. So về mức độ suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo, tướng Shouta hơn ông. Ta phân công mỗi người một việc, ông chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là được rồi.
- Vâng…
Nakuto có vẻ không cam tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu. Nakuto này tính tình nóng như lửa, lúc nào cũng hấp tấp không suy nghĩ. Ta cũng không nỡ để ông ấy buồn như thế, lại lo sợ nội bộ có mâu thuẫn nên đành dịu giọng:
- Mọi người đều làm việc dưới trướng của ta, ai có năng lực thế nào ta đều biết. Nhưng đã làm việc cho ta thì cần phải phối hợp ăn ý với nhau. Mọi người nghĩ xem, tại sao triều đình của Menfuisư ở Tê Bê lại hòa hợp như thế? Nakuto à, ông cũng biết, trước kia ở Hạ Ai Cập này chỉ có mỗi ông cùng hai ba người khác được Menfuisư phái đến đây trông nom, thiếu thốn đủ điều. Một mình ta cùng ông, liệu có phát triển được Giza không?
- Nữ hoàng, thần biết
tội rồi, xin nữ hoàng tha tội…
- Kìa, ta có nói ông phạm tội gì đâu. Nhưng ta hi vọng mọi người chịu hiểu, đã đứng trên một chí tuyến thì phải giúp đỡ lẫn nhau, đâu thể nào chà đạp lên nhau mà sống. Ta cần tất cả và ta không muốn thiếu mất một ai hết… Nakuto, đứng lên đi.
Nakuto cúi gằm mặt đứng lên, tên Nabi phía sau bắt đầu cười cợt:
- Thế mà khi nãy mạnh miệng lắm, vào đây gặp nữ hoàng cũng chỉ như con chó nghe lời chủ…
Ta không vui khi nghe Nabi nói vậy, hơi nhăn mặt:
- Nabi, tất cả đều là bạn bè ta. Trong công việc, các người là tớ, ta là chủ, nhưng trong tình cảm các nhân, tất cả các người đêu như bạn ta. Khi ta ở Hạ Ai Cập, tướng quân Nakuto đã dìu dắt giúp đỡ ta thành người cai trị Giza, Ari cùng Eri chăm sóc từng chút cho ta; khi ta ở Hitaito, mười hai người tướng quân đã dùng cả tính mạng để đi theo ta vượt ngục, quan tâm giúp đỡ ta từng chút. Nếu lúc trong ngục tối không có các người bảo hộ, ta đã mất mạng. Ta có ơn với tất cả, ta không hề xem thường người nào…
Ta ngưng lại một chút, thầm cảm thấy sao hôm nay mình phát ngôn hay thế không biết! Để tạo cảm giác khí thế, ta hơi rũ mắt xuống, đưa mắt nhìn xuống cảnh tượng nhộn nhịp của chợ sớm bên dưới…
- Ta có Hạ Ai Cập, có quyền lực… thế nhưng đó chỉ là hư ảo. Quyền lực này là của Menfuisư ban cho ta. Thật sự mà nói, ta chỉ được cái mã bên ngoài là “chị gái của hoàng đế Ai Cập”, còn bên trong là hai bàn tay trắng. Ta không muốn thua kém ai cả nên phải tự gầy dựng lực lượng cho riêng mình.
- …
- Và lực lượng đó chính là mọi người.
- Nếu mọi người đã tin tưởng theo ta, ta nhất định sẽ không làm phụ lòng mọi người.