Izumin càng ngày càng không thể rời mắt khỏi hình bóng xinh đẹp ấy…
Qua ba ngày, quả thật Asisư đã gọi bọn họ vào, dây thừng trên tay đã bị gở bỏ, bọn họ được tự do, đi theo tướng quân Kurusu vào gặp nữ hoàng.
Ta đau đầu nhìn mảnh lụa mỏng trước mặt, không biết phải làm sao. Ta đã nhờ Ari thử nghĩ cách vẽ hoa văn lên vải lụa mỏng mà phụ nữ Ai Cập thường dùng, nếu nư vậy thì sẽ được nhiều người ưa chuộng hơn. Trước giờ hoa văn chỉ được thêu lên vải dày, thường dùng để may những trang phục truyền thống trong các buổi tế lễ, bình thường người Ai Cập chỉ mặc quần áo đơn giản, không có họa tiết, vải mỏng được dùng làm tay áo đơn giản, có thay đổi thì chỉ thay đổi màu nhuộm. Loại vải mỏng này nếu thêu lên sẽ rất thô và xấu, vả lại quá mỏng, thêu dễ bị rách…
Izumin vừa đi vào đã thấy vẻ thất thần suy nghĩ của Asisư, môi nàng hơi mím lại, người ngẩn ra, chăm chăm nhìn mảnh vải óng ả thượng hạng trên bàn. Nàng đang nghĩ việc gì vậy nhỉ?
Ari bên cạnh lên tiếng nhắc nhở khiến ta hoàn hồn lại, vội buông mảnh vải xuống đưa sang cho Ari, bản thân mình cười gượng:
- Các vị, mau đứng lên, do Ai Cập chúng ta luống cuống, chưa gì đã tấn công khiến mọi người bị thương…
- Vậy là nữ hoàng đã điều tra rồi!
- Vâng, ta thật xin lỗi! Để ta cho người đi lấy đồ đền bù thiệt hại cho mọi người…
- Tâu nữ hoàng, không cần đâu! Chúng tôi chỉ xin phép mạo
muội được ở lại quý quốc vài ngày để buôn bán hàng hóa..
- Vâng! Chúng tôi rất sẵn lòng, nhưng như vậy có bất tiện cho các vị không?
- Không! Thương nhân chúng tôi tìm nơi để buôn bán và nhận thấy nơi đây rất thích hợp để trao đổi hàng hóa!
Ta đành tươi cười, bảo người chuẩn bị chỗ ở cho bọn họ…
Chuyện khiến ta đau đầu nhất hiện nay chính là ngân khố không đủ, tiền bỏ ra để xây dựng quá tốn kém, chưa kể số tiền đã ban phát cho dân chúng. Ari cẩn thận tính toán, cuối cùng đành lắc đầu nhìn mọi người:
- Ta tính kĩ lắm rồi, cho dù đem bán hết số trang sức này cũng chỉ có thể cầm không tới một tháng nữa…
- Lệnh bà, hay là chúng ta sang Tê Bê hỏi mượn bệ hạ…
- Không được, như thế thì mất mặt lắm…
- Nhưng chúng ta cùng đường rồi…
- Bây giờ xoay đâu ra thêm tiền?
Ta im lặng nãy giờ chỉ thở dài bất lực, đăm chiêu nhìn chằm chằm tà váy…
- Xin lỗi mọi người, tất cả do ta háo thắng, chỉ suy nghĩ tới cái lợi lâu dài mà không nghĩ tới cái hại trước mắt…
- Kìa, sao lệnh bà lại nói thế! Chúng ta cùng nhau suy nghĩ sẽ không sao đâu!
- Đúng đó, người tự trách cái gì!