Đâu lại vào đấy, mọi người quay về cuộc sống quen thuộc thường ngày, ta cũng thế. Ta nằm vuốt ve bộ lông xù êm ái của Zuzu và Minmin, trong đầu khẽ lướt qua hình ảnh của Irumi, hắn rất giống một người, khá giống Izumin, nhưng rõ ràng đó là hai con người hoàn toàn khác nhau. Ta đã từng tiếp cận hắn thử, không phải mặt nạ hay hóa trang mà đó chính là gương mặt thật của hắn, nhưng quả thật hắn rất giống Izumin. Mà kì lạ, tại sao lần đầu tiên gặp Irumi hai con chó nhỏ của ta vẫn đuôi rối rít, cứ cuốn quít lăng xăng bỏ ta mà chạy theo…
Đến một ngày ta không suy nghĩ nữa, đó là khi ta nghe tin báo về: “Izumin đến Assyria, sau đó mất tích”, ta vội đến đó.
Đây là một thôn quê hẻo lánh, số lượng người dân sống ở đây còn ít hơn số người ta mang theo. Thuyền thả neo ở bến cảng, ta chỉ mang theo Eri, tướng Nakuto cùng tướng Shouta. Bọn Mamoru cùng Ari bị say sóng đang vật vựa trên tàu nên không có khả năng theo cùng, Nabi, Kurusu cùng mấy vị tướng quân còn lại ở lại Hạ Ai Cập giải quyết cho xong tình hình ở đó. Ta không sợ bọn họ bán đứng ta bởi vì theo như tin tức mà Ari điều tra ra, bọn họ quả thật cùng đường, gia đình người thân đều bị giết hết, gia sản bị tịch thu, đang bị truy nã khắp nơi trên Hitaito… ngoại trừ theo ta ra không còn con đường nào khác. Trước khi gặp ta bọn họ đã bị nhốt một thời gian rất dài rồi, nếu không nhờ có Izumin thì chắc đã sớm bị chặt đầu. Hừm, Izumin, xem ra
ngươi cũng đã sớm nhận ra khả năng hơn người của họ, tiếc là ngươi lại không thể giữ họ lại thôi!
Quả nhiên Izumin của ta không hề tầm thường! Luôn biết nhìn xa trông rộng, hắc hắc!
Cả bốn người chúng ta đều mặc thường phục, ta kéo khăn che mặt, chỉ chừa lại đôi mắt quan sát khắp đường xá. Nơi này còn sập xệ tồi tàn hơn cả khu nô lệ ở Ai Cập ta, người dân nghèo đói ốm yếu gầy trơ xương. Không khí có tí kì lạ, Shouta quay sang kéo cao khăn choàng lên cho ta, nhỏ giọng:
- Nơi đây rất kì lạ, cô cẩn thận một chút
Ta gật đầu, không cần tướng Shouta nhắc nhở ta cũng sẽ cẩn thận, ánh mắt của những người phụ nữ nơi đây nhìn ta rất kì quái, cứ như là cầu cứu van nài nhưng bất lực, cứ sợ sệt ngồi im trong nhà không dám lại gần. Mấy đứa trẻ đứng trừng mắt nhìn bọn ta, ánh mắt rất đáng sợ. Nakuto và Shouta vội kẹp ta đi giữa, Eri thì nắm tay ta kéo đi phía trước, bọn họ coi ta như đứa trẻ. Mặc kệ bọn họ, ta cứ im lặng nghe theo là được.
Quan sát một vòng cũng không phát hiện ra được gì nên chúng ta quay về thuyền.
Tối hôm đó lúc mọi người đang ngủ thì thuyền bị đột nhập.
Ta nghe thấy tiếng binh sĩ gác xung quanh phòng ngủ ngã xuống, sau đó là tiếng bước chân tưởng chừng như rất nhẹ… Thò tay lấy con dao găm nhỏ đặt dưới gối, ta âm thầm nằm im giả vờ ngủ không hay biết gì cả. Thuốc mê mà bọn họ thả vào phòng vốn không thể có tác dụng với ta.
_________________