Chúng ta ở đây thêm tuần lễ nữa thì bắt đầu trở về Hitaito. Dù hôn lễ của Menfuisư và Carol xảy ra sự cố nhưng thực tế cũng không ảnh hưởng gì nhiều lắm đến hôn lễ của ta cùng Izumin, vậy nên Izumin ngỏ ý muốn trở về để chuẩn bị. Menfuisư mệt mỏi đồng ý, trông thằng nhóc bơ phờ cả người, gầy hẳn đi. Ta có chút đau lòng, trong đầu nhớ mang máng đến hình ảnh khi còn nhỏ của hắn… Vươn tay ra chạm vào mặt nó, khẽ gọi nhỏ: “Menfuisư”, Menfuisư cũng nắm chặt tay ta lại, ánh mắt sáng lên: “Chị, ta hi vọng chị sẽ hạnh phúc!”
Ta cười, yếu ớt xoa mặt nó. Menfuisư có vẻ nhận ra điều gì khác thường, mấy hôm nay do quá bận rộn nên không để ý, bây giờ nhìn kĩ lại mới thấy ánh mắt của chị Asisư có gì đó rất lạ, mất đi vẻ linh hoạt thông minh thường ngày mà vô cùng ngờ nghệch…
- Hoàng tử, chị ta…
- Nàng bị con sư tử hù dọa không ít, dần dà cũng sẽ bình thường lại thôi! Về đến Hitaito ta sẽ cho thái y chữa trị tiếp!
- Như vậy liệu có ổn không?
- Bệ hạ đừng lo!
Ta muốn lên tiếng phản bác nhưng lại bị Izumin ôm chặt quá nên không thể nói gì, cũng không thể tiếp tục nghe bên ngoài đang nói gì. Ta không bị con sư tử hù dọa, ta chỉ sợ hãi lúc đó thôi, tại sao lại coi ta như con ngốc thế kia? Tại sao ta không thể… Kẻ điên mới là các người, một lũ điên, tại sao lại để ta đi…
Izumin chào mọi người, bế ta đi lên thuyền lớn. Các vị tướng quân phải ở lại Ai Cập, tướng Nakuto cũng ở lại cai quản Hạ Ai Cập, chỉ có Ari cùng Eri đi cùng ta. Ta cố gắng ngóc đầu lên, ánh mắt mông lung nhìn Menfuisư, tay hơi vươn ra, run rẩy trong không khí một lúc thì bất lực buông xuống. Ari vội nắm lấy tay ta, lo lắng hỏi:
- Nữ hoàng, người sao vậy?
Ta không thể trả lời, trơ mắt nhìn nàng. Izumin rút tay ta về đặt trên ngực hắn, cười nói với Ari:
- Nàng phải rời xa quê hương, hẳn là đang buồn lắm nên hơi thất thần, ngươi mau đi kiểm tra sang
đồ dùng của Asisư còn thiếu thứ gì không.
Ari nghi ngờ nhưng cũng làm theo, Izumin ra lệnh cho thuyền nhổ neo. Đoàn người Ai Cập tiễn ta đi lấy chồng rất đông, càng lúc càng nhỏ dần lại, trở thành một vết chấm tròn bé tí, sau đó mất hút giữa đại dương rộng lớn bao la. Không hiểu sao ta lại đau đớn bất lực như thế này? Ta không muốn đi…
- Ngoan, đi vào trong kẻo gió, hoàng phi của ta…
Hoàng phi? Hoàng phi của Izumin ư?
Hoàng phi…
Ta loạng choạng để Izumin ôm vào phòng, ngơ ngẩn ngồi nhìn tấm rèm mỏng cứ phất phơ nhè nhẹ theo từng cơn gió. Bà Mura tiến lên thay quần áo cho ta, cười ấm áp:
- Hoàng phi Asisư quả nhiên xinh đẹp đáng yêu, hoàng tử quả là có mắt nhìn người.
Bên tai ta là tiếng cười trầm thấp của Izumin, xem ra hắn có vẻ hài lòng lắm, ta lại nghệt mặt ra nhìn bà ấy. Bà Mura cầm lòng không được, nựng hai gò má của ta:
- Người xem, ngài ấy rất đáng yêu!
Izumin nắm tà áo của ta kéo nhẹ gây sự chú ý, ta chậm chạp nhìn hắn thì thấy hắn nở nụ cười. Dường như người này rất thích cười…
Hắn chạm nhẹ vào món trang sức trên trán ta, yêu thương kéo ta ngồi vào lòng hắn. Ta không kháng cự, nhẹ nhàng tựa đầu lên ngực hắn, bỗng nhiên cảm nhận được có gì đó đang đập thình thịch từng tiếng. Ta ngạc nhiên, có thứ gì giấu bên trong sao? Thế là ta bắt đầu tò mò, vươn tay sờ soạng tìm kiếm cái thứ kì lạ đó. Nó được gọi là gì nhỉ? Trước kia ta có biết mà…
Izumin nắm tay ta lại, giữ nguyên trên lồng ngực, hỏi ta:
- Nàng có cảm nhận được gì không?
Ta lại ngơ ngác nhìn hắn, lại nặng nề nhắm mắt ngã xuống. Trước khi ngất đi thì cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc, bên cạnh còn vang lên tiếng nói: “Ta xin lỗi…”
A, tại sao lại xin lỗi ta? Ngươi là ai? Đã từng làm gì có lỗi với ta?