Ngoại trừ hai nhóc Labrador, rạng sáng ngày hôm đó không ai hay biết Phượng Sơ từng rời khỏi biệt thự đi vào nơi sâu tận cùng trong núi rừng, tiếp xúc với sinh vật thần bí mà có thể cũng là sinh vật lâu đời nhất trên hòn đảo này.
Ăn xong bữa sáng cùng cha mẹ và cô chú Nelson, Phượng Sơ nhận được điện thoại của Phó Diên Hựu. Anh hỏi cô địa chỉ chỗ cô đang ở, lại nói một câu “lát sau gặp em”.
Phượng Sơ chưa hiểu anh nói vậy là có ý gì, còn muốn hỏi anh bây giờ đã đến St. John’s chưa, hay là ở đâu, cô có thể nhờ chú Jack cho người đến đón anh.
Kết quả anh hỏi địa chỉ xong liền cúp máy, khiến Phượng Sơ trước đó còn rất có hảo cảm với Phó Diên Hựu, lúc này lại hơi khó chịu, người này quá không có lễ phép đi.
Hơn một giờ đồng hồ sau, một chiếc máy bay toàn thân tuyết trắng với những vệt hoạ tiết màu xanh dương gào thét xuất hiện ở trên không trung hòn đảo.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của người dân trong trấn đáp xuống đầu đường của bãi đất bỏ hoang ngoài thị trấn, cánh quạt chậm rãi giảm tốc độ rồi ngừng lại.
Trước đó Phượng Sơ còn tức giận kể tội Phó Diên Hựu cúp điện thoại của cô với mẹ, lúc này thấy một chiếc trực thăng lướt qua bầu trời, Tư Tịnh Nhã còn trêu ghẹo con gái, có khi nào chính là cháu trai nhà Phó lão đến rồi đấy.
Hơn mười phút sau, xe của trưởng trấn đỗ lại trước cổng biệt thự, đúng là Phó Diên Hựu bước từ trên xe xuống.
Lúc Phượng Sơ nhận được điện thoại của Phó Diên Hựu lần thứ hai, cô còn không tin nổi, người này, thực sự ngồi trực thăng đến trước mặt cô rồi?
Gia đình Nelson lại có thêm một vị khách, cô thậm chí còn chưa kịp báo với cô chú nữa. May mắn chú Jack và cô Kiều Ân đều là những vị chủ nhân mến khách, kể cả hai nhóc Labrador cũng tỏ ra yêu thích Phó Diên Hựu.
Sau đó Tư Tịnh Nhã liền quấn lấy Phó Diên Hựu tâm sự đủ thứ chuyện trên trời dưới biển, làm gì có khoảng trống nào cho cô khó chịu với anh nữa, Phượng Sơ cũng không phải người hẹp hòi, liền quên luôn không vui trước đó.
Sau khi nếm qua cơm trưa mang đậm phong cách Newfoundland tràn ngập hải sản, Phó Diên Hựu xin phép Hoa Khải Duy cùng Tư Tịnh Nhã, sau đó mới mời Phượng Sơ cùng anh tới Ottawa tham dự hội đấu giá lớn mùa xuân của Sotheby’s.
Phượng Sơ muốn mang theo Hoa Ninh Vũ cùng đi, cho em trai mở mang tầm mắt, nhưng không biết từ lúc nào mẹ cô đã dặn dò trước, mà khi vừa nhận được một cái liếc mắt của bà, tiểu Ninh Vũ đã vội vàng lắc đầu nói rằng đã hẹn với hai anh em sinh đôi nhà Nelson cùng nhau chuẩn bị cho ngày hội
gì đó ở trường của đám nhóc.
Vì vậy Phượng Sơ một mình theo Phó Diên Hựu lên máy bay bay về St. John’s trước ánh mắt mừng rỡ kiểu ‘con cứ đi đi’ của mẹ.
- Thật xin lỗi, đã tắt máy của em. Chỉ là anh muốn cho em một bất ngờ thôi.
- À…
- Em giận sao? Đừng giận. Chỉ vì anh sợ nếu còn nghe điện thoại anh sẽ không nhịn được nói cho em biết anh sắp đến tìm em.
- Được rồi. Anh đã nịnh mẹ em vui vẻ suốt cả một buổi sáng, em còn dám giận anh hay sao.
Máy bay trực thăng đậu ở sân bay St. John’s, sau đó cả hai lên một máy bay hành khách cỡ nhỏ đến Ottawa, thành phố xanh của những người yêu nghệ thuật với thiên nhiên xinh đẹp, được bao phủ bởi số lượng lớn công viên và rừng tự nhiên.
Hội đấu giá được tổ chức tại một khách sạn cổ mang phong cách lâu đài kiểu Pháp có tuổi đời hơn bốn trăm năm. Trước khi hội giá bắt đầu, tất cả vật phẩm đấu giá đều đặt ở sảnh triển lãm, Phó Diên Hựu mời Phượng Sơ cùng đi quan sát với anh, vừa đi vừa giới thiệu co
- Hội đấu giá lần này tổng cộng có năm mươi hai kiện tác phẩm nghệ thuật tham gia đấu giá, ở trong đó bao gồm thi họa, tượng điêu khắc gỗ, đồng điêu, đồ gốm, đồ sứ, đồ dùng trong nhà bằng vàng bạc cùng một số cổ vật... đều có đầy đủ hết.
Tại hiện trường, được chú ý nhất là một bức tranh, Phượng Sơ thấy một đám lão giả đều đeo những cặp kính mắt dày cộp vây quanh ở bốn phía, trong tay mỗi người có một cái kính lúp, liều mạng trừng mắt nhìn bức tranh, như thể không soi ra được manh mối nào là không an tâm.
Điều này cũng khiến Phượng Sơ tò mò, cô lại gần, cũng muốn quan sát một chút tác phẩm nghệ thuật có thể gây chú ý của nhiều người như vậy, rốt cuộc có điểm gì hơn người?
Thứ cô nhìn thấy là vô số đường nét thô cứng để phác hoạ hình dạng một người trên bức hoạ, như từ những mảnh màu sắc lộn xộn ghép vào nhau, nói chung, chỉ đọng lại trong đầu cô hai chữ ‘hỗn loạn’.
- Vật này, cũng là tác phẩm nghệ thuật đem tới đấu giá?
Phượng Sơ hoài nghi hỏi Phó Diên Hựu, dù biết đã có mặt ở đây, sảnh trưng bày là có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà, cô thực sự không hiểu nổi. Lẽ nào, là do cô không đủ trình độ để thưởng lãm nghệ thuật của thế giới này.
Phó Diên Hựu mỉm cười anh tuấn nhún nhún vai.
- Đừng hoang mang, tôi cũng như em thôi, đôi khi tôi cũng không thể định nghĩa được nghệ thuật.