Phượng Sơ không thèm quan tâm ánh mắt như tia lửa điện của Phó Diên Hựu nhìn A Lục, cô thong dong đi vào phòng khách.
Tầng một là không gian phòng khách, sảnh và phòng bếp kết hợp với phòng ăn. Bộ sô pha màu nâu nhạt theo phong cách nam tính đặt trên chiếc thảm dày màu xanh dương trầm, ở giữa là bàn uống cà phê bằng gỗ độc đáo với nhưng đường vân gỗ tinh xảo.
Một góc nhìn từ phòng khách gần tường kính chạm sàn có chiếc ghế da dài màu trắng kem sang trọng dùng để thư giãn và cây đàn piano đen tuyền. Sàn nhà được lát đá cẩm thạch đánh bóng.
- Em ngồi đi. Muốn uống gì?
- Nước lọc là được.
- Uống nước ép bưởi nhé.
Phượng Sơ gật đầu, thoải mái ngồi xuống sô pha, nhìn theo bóng lưng Phó Diên Hựu đi vào bếp.
Phòng ăn và phòng khách được ngăn cách hờ bằng một vách nhỏ màu trắng hoạ tiết trạm rỗng và bậc thềm.
Phòng ăn sang trọng với chiếc bàn gỗ khá dài, chính giữa không gian là chiếc đèn lồng hình chữ nhật với ánh đèn vàng dễ chịu được thiết kế gắn ngay phía trên bàn ăn. Cửa kính lớn hút sáng và tạo tầm nhìn tuyệt đẹp ra thành phố lung linh bên dưới. Nếu ngắm cảnh đêm từ đây hẳn cũng rất tuyệt.
Phó Diên Hựu lấy trên bàn ăn ra một ly nước bưởi bưng trở lại cho cô, Phượng Sơ nhận lấy, đảo mắt qua một đám người đang đứng dàn hàng dù có thế nào cũng không dám ngồi.
Phượng Sơ im lặng uống nước bưởi, một bên nheo mắt cười cười nhìn Phó Diên Hựu nhưng không nói gì, khiến anh nhột nhạt khó chịu vô cùng.
Dù đã định trước có một ngày cô sẽ phát hiện ra, cũng từng nghĩ đến tình cảnh sau khi cô biết được, nhưng thẳng đến khi diễn ra Phó Diên Hựu vẫn không phản ứng kịp, cũng không biết nói gì, sợ càng nói lại càng sai.
Ban đầu chỉ là muốn trả ơn cho cô, vì phòng ngừa đối thủ của anh để mắt tới cô mới phái A Lục theo bảo vệ. Về sau, động cơ đã chẳng còn trong sáng thuần khiết như thủa ban đầu, khi anh bắt đầu nảy sinh tình cảm với cô.
Phó
Diên Hựu thưởng thức Phượng Sơ, cô xinh đẹp, tài năng, hoàn mỹ, đồng điệu với anh vềcả tính cách lẫn cảm xúc nhưng lại đạm mạc quân tử chi giao, hơn thế nữa, cô là tu giả, họ có nhiều đề tài để tâm sự, Phượng Sơ đối với anh thực sự là tri kỷ khó cầu.
Anh không muốn mất người bạn tri kỷ này, vì vậy dù cô muốn hỏi điều gì, Phó Diên Hựu cũng sẽ trả lời hết thảy không dấu diếm, thế nhưng chờ đến khi Phượng Sơ uống hết ly nước bưởi mà vẫn không nói với anh một câu nào. Có phải hay không cô phật ý việc này?
Đúng lúc Phó Diên Hựu lo lắng có nên mở lời trước không thì Phượng Sơ lên tiếng, ánh mắt Phó Diên Hựu sáng rồi lại lập tức ảm đạm, bởi người cô hỏi lại là thủ hạ không nên thân kia của anh.
- A Lục, những người ban nãy đâu?
- Đều đưa đi thẩm vấn rồi. Phượng tỷ, chị yên tâm, không cần chị đụng đụng ngón tay, em đảm bảo hỏi ra toàn bộ. Không những thế còn dạy cho lũ chó đó một bài học…
- Hừm…
Phó Diên Hựu không vui hắng giọng một tiếng, cái gì mà lũ chó, có còn nhớ đang nói chuyện với ai không hả?
A Lục vốn đang chân chó muốn nịnh nót Phượng Sơ, lúc này mới nhớ ra, lại quên lời boss dặn trước mặt Phượng Sơ không được nói lời thô tục rồi.
Vũ Minh im lặng đứng sau lưng Phượng Sơ thẳng tắp như một cây cột, Phó Diên Hựu nhìn người của cô, lại nhìn sang người của mình, A Lục mặt nhăn nhó quắn quéo chỉ sợ lại lỡ miệng làm mặt đáng thương, thật muốn đá tên dở hơi này qua Miến Điện đào đá mà.
Tên đàn ông dáng dài vai rộng cơ bắp cứng rắn tóc đầu đinh như cậu, cậu nghĩ coi cậu làm cái mặt đáng thương đó có hợp hay không hả?