Một ngày đẹp trời, từ khi Phượng Sơ nói chuyện nghiêm túc với cha mẹ về mong muốn của cô, đã trải qua một tuần. Cuối cùng Tư Tịnh Nhã vẫn là thoả hiệp, đồng ý cho con gái theo đuổi đam mê của chính mình, tất nhiên trong đây có sự giúp sức không nhỏ của cha cô.
Phượng Sơ không nghĩ tới, cha lại là người đầu tiên đứng ra ủng hộ bản thân, mãi về sau cô mời biết được, trước khi trở thành một doanh nhân thành công, thời trẻ ông cũng đã từng nuôi mộng diễn xuất, chỉ có điều ông nội của ông, cũng chính là cụ nội của Hoa Sơ Vân khi đó, chính là một ông lão cổ hủ tư tưởng bảo thủ, đã sớm bóp chết trái tim nghệ thuật của cháu trai từ khi còn trong trứng nước.
Cũng có thể vì tiếc nuối này, cha cô rất thông cảm và quan tâm chia sẻ với vợ mọi mặt, nhất là công việc về nghệ thuật, cũng sẵn sàng đứng ra chịu áp lực, cho con gái thử sức với đam mê của nó, điều mà ông từng ước mơ nhưng không được, cũng thầm đắc ý trong lòng, con gái chính là giống ông đó. Không thể không nói, đây thực sự là một hiểu lầm tốt đẹp.
Trong khoảng thời gian này, Hoa Khải Duy ra không ít sức, muốn trải đường cho con gái, tìm hiểu về các công ty giải trí đứng đầu cả nước, với vị thế của Hoa gia trong nước, ít nhiều con gái cũng có thể bắt đầu sự nghiệp một cách suôn sẻ, nếu đã ủng hộ con, cần cho nó hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Tìm công ty giải trí quản lý là vô cùng quan trọng, danh tiếng phải tốt, đãi ngộ phải cao, con gái ông, không cần lăn lộn từ tầng chót để đi lên, việc ông cần làm là cho nó một xuất phát điểm tốt nhất.
Phượng Sơ cũng nghe cha về nhưng thứ cô không hiểu này, khi còn là đế vương bản thân cô cũng chưa bao giờ độc đoán, ở một thế giới cô chưa hiểu rõ hoàn toàn, có cha đứng ra lo liệu trải đường, cô chỉ biết cảm ơn cha và tiếp nhận.
Công ty giải trí Thần Hi, tầng mười tám, phòng tổng giám đốc, văn phòng diện tích rộng lớn nhưng lúc này cũng ngồi không ít người, ngoài ba người đại diện phía giải trí Thần Hi, còn lại đều là người Hoa gia mang đến. Phượng Sơ ngồi bên cạnh cha mẹ như chúng tinh phủng nguyệt, không hề biết rõ trường hợp người mới ký hợp đồng như thế này là quái dị cỡ nào.
Ngày hôm nay Hoa tam gia không chỉ mang theo vợ tới công ty Phượng Sơ sẽ ký hợp đồng để xem qua môi trường làm việc của con gái trong tương lai, còn có một đoàn đội luật sư theo cùng, chức trách chủ yếu là săm soi bản hợp đồng từ trong ra ngoài không bỏ sót bất cứ chi tiết nào, tránh cho con gái chịu thiệt. Nhận được cái gật đầu trịnh trọng từ trưởng đoàn luật sư, lúc này Hoa Khải Duy mới gọi con gái, chính thức ký tên trên hợp đồng, trở thành một nghệ sĩ của giải trí Thần Hi, ngay từ khi bắt đầu đã nhận đãi ngộ cấp B.
Phượng Sơ nhận bút, ký ba chữ Hoa Sơ Vân rồng bay phượng múa, khiến cha mẹ cô ngồi cạnh cũng không nhịn được tự hào, chữ viết của con gái ngày càng tiến bộ, dù là ông ngoại Tư ở đây cũng nhất định phải khen một câu.
Chỉ có người đại diện của cô đã được ấn định, khi nhìn thoáng qua chữ viết của Phượng Sơ dù trong lòng không khỏi khâm phục nhưng cũng thầm mặc niệm trong lòng cho đội ngũ trợ thủ của cô trong tương lai. Chữ ký phóng khoáng đẹp đẽ như vậy, tương lai ký tặng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp bắt chước chữ ký cô để ký thay, thật đúng là làm khó người ta mà.
Phượng Sơ là người mới nhảy ngang, nhất định phải đến công ty tiếp nhận khoá đào tạo cơ bản, tuy nhiên cô có đãi ngộ cấp B, đương nhiên không cần học chung cùng thực tập sinh, sẽ có giáo viên hướng dẫn riêng, Phượng Sơ rất phối hợp ấn định thời gian bắt đầu học tập.
Sau đó cả đoàn đội Hoa gia mới cuồn cuộn rời khỏi, để lại tổng giám đốc Dương Văn Huy và người đại diện hàng đầu của Thần Hi là Thôi Tinh Hà cười khổ không thôi, nghệ sĩ mới này không dễ hầu hạ đâu. Còn về phần tại sao phía trên lại ra thiết lệnh bằng mọi giá ký hợp đồng với Hoa Sơ Vân người này, bọn họ đều vô cùng tò mò, nhưng khó có thể hiểu rõ.
Việc cần làm cũng đã hoàn thành, cả hai đều tiếp tục công việc của mình, mà Thôi Tinh Hà chính là bắt đầu lên kế hoạch sắp xếp khoá học đào tạo cơ bản cho nghệ sĩ mới của mình.
Ngày hôm sau, Thôi Tinh Hà cũng không cần cất công lái xe đến đón nghệ sĩ nhà mình đến công ty, vì cô ấy đã tự lái xe đến, đang ngồi chờ cô trong văn phòng người đại diện rồi, về điểm này Thôi Tinh Hà cảm thấy rất hài lòng, ít nhất nghệ sĩ mới này rất biết điều, không ỷ vào thân phận của mình mà làm mình làm mẩy với cô.
Thôi Tinh Hà là người phụ nữ duy nhất trong ba đại diện đứng đầu Thần Hi, dưới tay cô cũng không thiếu nghệ sĩ nổi tiếng, bỗng nhiên nhận được nhiệm vụ dẫn dắt người mới, lại còn là người mới chưa từng qua đào tạo, làm sao sẽ thoải mái được, dù sao đến địa vị như cô đây, chỉ có cô đi chọn nghệ sỹ muốn dẫn dắt. Ngày hôm qua gặp thế trận nhà họ Hoa đến ký hợp đồng, cô đều thầm nhủ trong lòng sau này còn không phải đội tiểu tổ tông này lên đầu mà thờ phụng hay sao, cũng may ngày hôm nay thấy hành động này của Hoa Sơ Vân, Thôi Tinh Hà liền yên tâm hẳn, chưa biết thiên phú tới đâu, nhưng ít nhất không mặc bệnh tiểu thư, thái độ đối với công việc cũng rất tốt.
- Chào em, ngày hôm qua đã làm quen rồi. Chị là Thôi Tinh Hà, về sau mọi công việc cũng như sinh hoạt cá nhân của em sẽ do chị chiếu cố.
- Em gọi là chị Tinh Hà được chứ. Mong rằng sau này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Phượng Sơ đưa tay nắm lấy bàn tay của Thôi Tinh Hà, cái bắt tay xác định một mối quan hệ thân thiết trong tương lai.
Sau đó Thôi Tinh Hà cũng nhanh chóng phổ cập công việc trong thời gian tới của Phượng Sơ, đó là học tập các kỹ năng cơ bản của một nghệ sĩ mới.
- Em có sở trường nào đó không? Chị cần nắm rõ mọi thông tin về em, đó sẽ là những điểm cộng giúp em dành được rất nhiều sự chú ý.
Phượng Sơ gật đầu hiểu rõ, đảo qua trong đầu một lần những thứ mình am hiểu, đọc ra một lượt.
- Lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số đều am hiểu. Cầm, kỳ, thi, hoạ đều có biết sơ.
Nói xong một lượt, Phượng Sơ gật gật đầu, ra hiệu chính là những thứ này.
Thôi Tinh Hà hơi choáng váng, cô vừa nghe được cái gì, cô gái này có phải nói bừa ra không vậy. Nghệ sĩ của cô có quá nhiều sở trường, làm sao bây giờ.
Phượng Sơ nhìn vẻ mặt không tin của người đại diện, cũng không nói nhiều,
mở điện thoại cho cô ấy xem qua ba bức hoạ cô đã chụp lại trước khi gửi đi dự triển lãm.
Thôi Tinh Hà không phải người trong nghề, xem không hiểu trình độ cao siêu đến nỗi những đại sư trong giới đều phải xuýt xoa, chỉ biết rõ tranh này vẽ thật đẹp, cô vừa xem cũng muốn cất giấu cho mình một bức, nếu như đây thực sự là do nghệ sĩ mới của cô vẽ, thì nhất định là tài năng không nhỏ đáng để tuyên dương rồi.
Thôi Tinh Hà trả lại điện thoại, dù vẫn chưa tin hoàn toàn những sở trường Phượng Sơ vừa một hơi đọc ra, nhưng vẫn vững tâm hơn chút ít, cô tiếp tục trao đổi với Phượng Sơ những vấn đề khác.
- Em muốn dùng tên thật để hoạt động, hay là lấy một nghệ danh?
- Lấy nghệ danh, gọi là Phượng Sơ.
Lạc khoản trên bức hoạ chụp lại quá nhỏ nên khi nãy Thôi Tinh Hà không hề chú ý đến, chỉ cho là nghệ sĩ nhà mình đã sớm nghĩ từ trước, đọc thầm vài lượt trong đầu, cái tên Phượng Sơ này nghe cũng không tồi, sau này nếu có đạt các giải thưởng lớn được xướng lên trên sân khấu cũng rất có cảm giác, liền gật đầu quyết định dùng tên này.
Thôi Tinh Hà sắp xếp đầy đủ lịch trình huấn luyện của Phượng Sơ, học thanh nhạc, học vũ đạo, học diễn xuất. Khác với thực tập sinh trong trung tâm đào tạo phải ở lại ký túc xá, luyện tập trong phòng học tập thể từ tầng mười trở xuống, Phượng Sơ có thầy dạy riêng, luyện tập trong phòng của nghệ sĩ cao cấp hợp đồng cấp B trở lên, tuy nhiên Thôi Tinh Hà hiểu rõ tuy đãi ngộ cấp B nhưng đấy là do Phượng Sơ còn chưa ra mắt, nếu cô gái này một khi bắt đầu thành công nổi tiếng, đãi ngộ sẽ là một trời một vực so với những nghệ sĩ khác, hợp đồng của Phượng Sơ cũng được bảo mật cực tốt, tránh các nghệ sĩ của công ty biết được, gây nên mâu thuẫn không đáng có.
- Ngoài ra, em có tài khoản mạng xã hội hay không, tốt nhất nên để chị quản lý giúp em.
- Tất nhiên là có. Tài khoản giao cho chị, nhưng em mong những phát ngôn trên danh nghĩa của em, không đến nổi bản thân không hay biết gì.
Thôi Tinh Hà cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu giật giật, mới khen ngợi thái độ làm việc cơ mà, nhưng nhìn ánh mắt sâu thẳm uy nghiêm không cho phép cự tuyệt, Thôi Tinh Hà đều cho rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, nhưng vẫn không tự chủ được thoả hiệp đồng ý với cô.
Thôi Tinh Hà thở ra một hơi, chưa bao giờ cô bị khí thế của nghệ sĩ dưới tay chèn ép như vậy đâu có biết không, thật là một cảm giác mới lạ, lại uỷ khuất. Nhận mẩu giấy ghi thông tin tài khoản, Thôi Tinh Hà ngay lập tức đăng nhập trên máy mình, lưu mật khẩu và mở ra phần thông tin cá nhân.
- Adela?
- Đó là tên của em khi du học ở khu Tây Âu.
- Ồ, em từng đi du học? Về lĩnh vực gì?
- Hội hoạ.
- Được, vậy chị sẽ sửa lại tên đại diện của em theo nghệ danh. Được chứ?
- Được. Ngoài ra em sẽ không ở lại ký túc xá, tạm thời em vẫn ở cùng cha mẹ, khi nào bắt đầu hoạt động, nếu cần thiết em sẽ thuê trọ ở ngoài sau.
- Ok, ít nhất em cũng cần vài tháng để huấn luyện, để xem sau đó thành quả như thế nào rồi chúng ta sẽ vạch ra phương hướng phát triển trong tương lai.
- Em có thể bắt đầu ngay bây giờ.
Thôi Tinh Hà đưa cô đến gặp một giáo viên huấn luyện, đây là thầy dạy vũ đạo được sắp xếp riêng cho Phượng Sơ, cô ấy giới thiệu sơ qua, để lại hai người trong phòng rồi vội vàng đi mất.
- Người mới, không biết em có ai chống lưng nhưng tôi mong đã là học sinh của tôi em sẽ phải thật chăm chỉ, hiểu chứ.
- Em hiểu, thầy có thể bắt đầu.
Tăng Dung lần đầu tiên được thể nghiệm cảm giác nghẹn khuất của Thôi Tinh Hà khi đối diện người mới, không phải là nơm nớp lo sợ vâng vâng dạ dạ thì cũng phải kiêu ngạo ương ngạch vênh mặt hất hàm sai khiến chứ, cái kiểu uy nghiêm ra lệnh cho bề tôi mà mình vẫn có cảm giác thế mới đúng này là từ đâu mà ra. Dưới ánh mắt chăm chú sáng như sao trời chờ đợi của cô gái, anh cũng không dám xoắn xuýt thêm về việc này mà bắt đầu những bài tập đầu tiên.
Hai tiếng sau, Tăng Dung sau khi lấy cỡ chân của Phượng Sơ để chuẩn bị giày luyện tập cho cô theo lời dặn dò của Thôi Tinh Hà, liền mang vẻ mặt sống không thể yêu rời khỏi phòng tập. Người mới này là yêu quái phương nào tới đây, nhìn vẻ lóng ngóng khi tập những bước đầu tiên, cho đến lúc sau nhuần nhuyễn chẳng khác gì chính mình, Tăng Dung chỉ muốn ném mười mấy năm học tập rèn luyện của mình cho chó ăn. Đây còn là người hay sao hả.
Nhưng trên đường đi, một cỗ tinh thần nhiệt huyết càng ngày càng sục sôi, thiên tài, tuyệt đối là thiên tài, cơ thể cô ấy mềm dẻo có lực, trí nhớ tốt, những bài tập hay các động tác vũ đạo cơ bản nhớ rất nhanh, luyện lại không sai chút nào. Quả là mầm non cực phẩm.
Tăng Dung đã đưa cho Phượng Sơ một đĩa chứa tất cả video luyện tập các động tác cơ bản. Với tình hình này, không cần đến một tuần thầy trò bọn họ có thể bắt đầu với nhưng động tác phức tạp có độ khó cao hơn rồi. Tăng Dung càng nghĩ càng hưng phấn, bắt đầu suy nghĩ lần gặp chiều mai cô ấy liệu đã luyện tập đến trình độ gì? Thật đáng mong đợi mà.
Phòng tập có nhà tắm riêng, Phượng Sơ tắm rửa sạch sẽ, thay lại y phục mới rời đi, xuống tầng hầm lấy xe. Cô có một phòng làm việc riêng tại tầng mười lăm, từ thang máy đi xuống cũng gặp không ít người. Một vài người thấy cô cũng trốn trong góc thì thầm với bạn ca ngợi cô xinh đẹp, đều thắc mắc cô là ai, có phải nghệ sĩ mới của công ty không mà chưa từng thấy qua.
Phượng Sơ có linh lực trong cơ thể, linh thức khổng lồ không tràn ra điều tra cũng nghe được rõ ràng, nhưng cô không quan tâm điều đó, vì linh lực như những hạt bụi tụ tập lại như lớp sương mờ từ họ toát ra đang trôi về phía cô, tuy ít ỏi không đáng kể nhưng vẫn khiến Phượng Sơ thầm vui vẻ, chỉ đi thang máy từ tầng mười lăm xuống thôi cũng có thể thu được tín ngưỡng lực, xem ra quyết định của cô là không sai, mục tiêu của cô, tiến vào giới giải trí, thu thập tín ngưỡng, tu luyện đến đỉnh phong.