Sáng sớm Phượng Sơ đã đi theo Thôi Tinh Hà cùng nhân viên đoàn phim ngồi xe đến phim trường. Buổi chiều hôm nay, vệ sĩ kiêm tài xế của cô do cha đích thân giới thiệu sẽ có mặt. Nghe Hoa Khải Duy nói qua thì là bộ đội đặc chủng xuất ngũ.
Tuy vì bị thương nên không thể không rời khỏi quân đội nhưng năng lực tổng hợp rất tốt, đặc biệt võ thuật thì khỏi nói. Dù theo suy nghĩ của mình, Phượng Sơ cô không cần đến vệ sĩ để làm gì, cô có thể tự lo hết.
Khi Phượng Sơ đến đã có một số nhân viên đang chuẩn bị lư hương, vật phẩm tế lễ chuẩn bị nghi thức khởi động máy.
Cô trước thay y phục, thứ rườm rà này mặc dù khi ở trong kiếp nô tịch cô đã phải tự học hết mọi thứ, gánh vác sinh hoạt, mặc y phục với cô đương nhiên rất đơn giản, nhưng đoàn làm phim sao có thể biết, vẫn có hai trợ lý đến giúp cô mặc đồ, búi tóc, cài trang sức.
- Ôi trời. Sơ Sơ, nhanh qua đây. Tranh thủ lúc này chưa có ai người ta sẽ trang điểm cho em thật xinh đẹp. Đảm bảo lát nữa có vô tình vào ống kính của phóng viên nào thì cũng sẽ đẹp lung linh ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
- Anh Tử Hào. Cảm ơn. Anh trang điểm cho chắc chắn là phải xinh đẹp rồi.
- Da em đã rất đẹp. Chỉ cần đơn giản trang điểm qua một chút là được rồi.
- Đúng vậy. Da của Phượng Sơ đẹp thật đấy, tôi đứng gần như vậy mà không thấy lỗ chân lông luôn. Cô chăm sóc kiểu gì mà tốt vậy.
- Thì cũng như mọi người thôi. Nhưng em có tập cả một số động tác dưỡng sinh nữa.
Nếu Hoa Ninh Vũ có ở đây, bé không thể không bĩu môi khinh bỉ chị gái mình một cái. Tập dưỡng sinh mà múa kiếm vun vút, nhảy ban công tầng hai dễ như ăn kẹo, ừ, nhưng bé đã hứa với chị là không được nói cho cha mẹ biết, bé là đứa trẻ ngoan biết giữ lời hứa mà.
Đám trợ lý trang điểm như bật công tắc, bắt đầu tám chuyện sôi nổi về làm đẹp, mấy thứ mỹ phẩm hàng hiệu bọn họ nói tới, Phượng Sơ nghe như nghe thiên thư, chỉ có thể ở một bên lắng nghe mà thôi.
Hoá ra chỉ ở trong giới giải trí này đã có nhiều điều phải học hỏi như vậy rồi, Phượng Sơ hoang mang cảm thấy kinh tài tuyệt diễm, bác học tinh thâm, nhưng từ ngữ thường xuyên được sử dụng khi nói về cô năm xưa, đã lùi sâu vào quá khứ rồi.
Thời đại này, có quá nhiều thứ cô không biết, quá nhiều lĩnh vực cô không am hiểu, tri thức như cả một đại dương mênh mông sóng cuộn, mà những gì cô biết đến mới chỉ là một dòng suối nhỏ trong đó mà thôi.
Một lát sau những diễn viên khác cũng lục tục đi tới, Bùi Tân Vân nhìn thấy cô cũng thân thiện mà hỏi một câu.
- Phượng Sơ, em đã tới sớm như vậy hả, rất chăm chỉ đó.
- Em dậy sớm nên đến phim trường luôn.
Các diễn viên và trợ lý chen chúc vào phòng trang điểm khiến không khí vô cùng ngột ngạt, Phượng Sơ khoác thêm áo ngoài đi ra khỏi phòng,
vừa ra đến cửa thì điện thoại reo.
- Alo, mẹ ạ, hôm nay mẹ dậy sớm như vậy?
- Ừ. Mẹ vừa dậy thôi. Bên đó ầm ĩ quá, con đang ở đoàn làm phim rồi hả? Hôm qua ngủ có ngon không?
- Dạ, sắp cử hành nghi thức khởi động máy nên mọi người đang bận rộn, hôm qua con ngủ rất ngon. Mẹ, mẹ yên tâm. Con sẽ làm tốt mà.
- Vừa mới về nhà chưa được bao lâu, đi làm nghệ sĩ rồi sau này suốt ngày phải đi khắp nơi, có lúc nào mà ở bên cạnh cha mẹ nữa? Mới một ngày không gặp mẹ đã nhớ con rồi.
- Vậy sau này con chỉ nhận những phim quay ở gần Thành phố Hà thôi.
- Đừng. Chỉ ở quanh đây thì sao có nhiều phim hay được. Mẹ chỉ nói vậy thôi. Cha con nói đúng, con có những điều con muốn làm, có đam mê con muốn theo đuổi. Mẹ chỉ nhắc nhở con, lúc nào cũng phải giữ gìn sức khoẻ, không được làm việc quá sức mình đó, có biết chưa?
- Mẹ yên tâm đi, chị Tinh Hà chăm sóc con rất tốt, còn có vệ sĩ cha phái tới nữa mà.
- Ừ. Vậy con làm việc đi. Khi nào rảnh rỗi nhớ gọi về nhà nhé.
- Dạ. Con yêu mẹ.
Sau khi cúp điện thoại, Phượng Sơ hơi cảm động quan tâm của mẹ, lại tràn đầy năng lượng, động lực làm việc.
Dựa theo truyền thống, chờ đến giờ hoàng đạo, đạo diễn thắp hương khấn vái mấy câu thì đoàn làm phim chính thức bắt đầu quay. Mọi người đứng trên bục chụp một tấm ảnh cả đoàn làm phim. Ánh đèn chớp nháy liền tục, Phượng Sơ lọt vào ống kính của rất nhiều phóng viên, bởi vẻ đẹp thánh khiết nhưng lại vô cùng đặc biệt không thể lẫn lộn với ai khác của mình.
Nếu là Hoa Sơ Vân của trước đây, không thể nào khiến người ta kinh diễm đến vậy, thế nhưng khi thay đổi linh hồn bên trong, không chỉ khí chất thay đổi, đường nét khuôn mặt cô sau một thời gian được linh lực tầm bổ cũng hơi bị đồng hoá với khuôn mặt Phượng Sơ ở kiếp trước, người nhà ngày nào cũng gặp nên không phát hiện ra điều này, nhưng những người bạn cũ lâu không gặp lại, sẽ rất dễ nhận ra sự khác biệt.
Cũng vẫn là hình dáng ấy, đường nét ấy, nhưng lại hơi khác, tinh xảo hơn, nhưng nhìn kỹ lại không rõ khác ở điểm nào, chỉ biết là đẹp hơn, thu hút ánh nhìn hơn mà thôi.
Quay cảnh thứ nhất lấy may mắn là nam chính và một nam phụ rất có thực lực khác, hai người không phụ sự mong đợi, một lần liền qua.
Phượng Sơ dù có tư chất tốt, học diễn xuất rất nhanh, cũng được thầy huấn luyện Hoàng Minh hết lời khen ngợi, nhưng cô cũng tự biết, so với những diễn viên chuyên nghiệp được đào tạo bài bản, cô còn thiếu nhiều kinh nghiệm. Chưa đến cảnh của mình, Phượng Sơ sẽ luôn ở bên cạnh theo dõi những người khác diễn, chắt lọc ra tinh tuý bù lại cho thiếu sót của mình.