Một bàn đồ ăn đầy ngập, tôm nõn quấn sợi khoai chiên và canh nấm đậu phụ đều đặt ngay trước mặt Phượng Sơ, cô nhìn mẹ ngồi đối diện cười chăm chú ngắm mình, ăn cơm vô cùng ngon miệng.
- Mẹ, mẹ cũng mau ăn đi.
Phượng Sơ đặt một đũa thịt bò lúc lắc vào bát Hoa phu nhân xong, lại quay sang gắp đồ ăn cho cha và em trai.
- Chị ơi. Hôm nay lúc chị đến đón em, cô giáo của em còn hỏi nhỏ là chị có phải làm diễn viên không, còn nói muốn xin ViWo của chị, em có thể cho cô giáo không?
- Được chứ.
- Quay phim như thế nào, có vất vả không con. Mẹ thấy nhiều người nói diễn viên không những lắm thị phi còn rất vất vả, hay phải ở ngoài trời, có khi còn quay xuyên đêm đến sáng.
- Bộ phim này con chỉ đóng vai phụ thôi. Không vất vả. Huống chi chỉ có hai ba cảnh là quay đêm, nhưng đều xong rất sớm. Con chỉ còn vài cảnh nữa thôi là kết thúc.
- Ừ. Nhớ phải tự giữ gìn sức khoẻ. Nếu cần cái gì phải nói với mẹ, mẹ cho người đưa tới.
- Con biết rồi. Mẹ yên tâm.
Hoa Khải Duy nhìn vợ và con gái, thấy Phượng Sơ vẫn vui vẻ bình thản cũng hơi yên lòng, ông chỉ sợ con gái biết tin tức bị từ hôn mà ám ảnh tâm lý gì đó.
- Bộ phim này kết thúc con có được nghỉ ngày nào vào cuối tuần không?
- Có ạ. Quay xong phim này con sẽ nghỉ vài ngày, sắp tới muốn thu âm vài bài hát nên sẽ ở thành phố Hà thôi.
- Vậy tới lúc đó chúng ta về thăm ông ngoại một chút.
- Được ạ.
Sau bữa tối, Tư Tịnh Nhã đưa Hoa Ninh Vũ về phòng cùng bé làm bài tập về nhà, Phượng Sơ thì theo Hoa Khải Duy vào thư phòng của ông.
- Cha muốn hỏi con, con đối với Triển Chiêu Dương thấy thế nào?
- Thế nào ạ? Không phải đã nói từ hôn rồi hay sao?
- Khi trước nói chuyện này cha cũng chưa hẳn đồng ý, nhưng ông nội nói cứ để hai đứa qua lại, nếu con không thích thì lùi hôn sự này cũng không sao. Nhưng bây giờ họ làm ra chuyện như vậy… nếu con thích Triển Chiêu Dương, cha sẽ xin ông nội…
- Đừng. Cha à. Mai chúng ta dứt khoát đồng ý từ hôn luôn đi. Con còn chưa gặp qua anh ta bao giờ. Nói gì đến thích.
- Chưa gặp bao giờ sao? Năm ngoái, không phải Triển Chiêu Dương từng xin địa chỉ của con ở Tây Âu, muốn sang đó gặp mặt làm quen với con hay sao. Mẹ con còn sợ con gái ngại ngùng xấu hổ, xoắn xuýt mãi mà không dám hỏi thăm xem tình huống cuộc gặp gỡ thế nào mà?
- Con nhớ… là chưa từng gặp đâu.
Phượng Sơ nghe vậy hơi chột dạ, dùng linh thức khổng lồ rà soát lại ký ức thời gian ở ngoại khu trong một năm trước trở lại, nhưng không hề có bóng dáng người đàn ông lạ mặt nào. Nói vậy, hoặc là anh ta không đến gặp Hoa Sơ Vân, hoặc chính là lén lén lút lút đến nhìn trộm. Mà thôi, đằng nào cũng từ hôn, quan tâm
chuyện nhỏ nhặt này làm gì.
- Vậy cha, bên đó có nói lý do từ hôn hay không?
- Này… bọn họ…
- Cha, nói thật cho con biết đi.
- Sơ Vân à. Lúc đầu ông nội cũng không đồng ý, sau đó Triển Chiêu Dương đưa tới một đoạn video, là hình ảnh giám sát ở cổng sau của quán bar con bị hại… nhìn cũng không phải rõ nét lắm, nhưng mà… Khúc Ngọc Lâm đứng ra làm chứng…
Quả nhiên là đi mật báo rồi sao. Lại còn có video… thứ đó, khi mới tới thời đại này cô còn lạ lẫm, chưa nghĩ tới chuyện huỷ thi diệt tích này.
- Con không muốn có bất cứ quan hệ gì với Triển Chiêu Dương nữa cha à.
- Ừ. Cha sẽ giải quyết ổn thoả. Chuyện video con cũng đừng lo, cha cũng nhờ người xử lý triệt để hết rồi. Cũng là do cha sơ sót. Người bạn này của con, không ngờ lại đâm sau lưng như vậy. Chuyện con bị hại, có khi còn là do họ bày ra không chừng.
- Không phải lỗi của cha. Chuyện này điều tra cũng lâu vậy rồi mà không có kết quả. Tạm thời bỏ qua đi cha. Nhưng mà, chuyện của con có ảnh hưởng gì tới cha và Hoa gia không?
- Chuyện lý do từ hôn chỉ có vài người biết. Vốn ông nội con rất tức giận, nhưng cha đã giải thích rõ, con là người bị hại, sao có thể trách con được. Nhà chúng ta tuy không bằng Triển gia, nhưng cũng chưa đến mức phải dùng cháu gái để leo lên. Vốn hôn sự này do một ân tình từ mấy đời trước, chúng ta cũng không phải thế gia thâm giao, có thể có ảnh hưởng gì được. Nhưng dù sao ngoài mặt vẫn phải làm tốt, liền lấy lý do con vào giới giải trí, nhà họ Triển không đồng ý mà từ hôn thôi.
- Được rồi ạ. Lý do gì không quan trọng, con chỉ muốn tự chi phối hôn nhân của chính mình.
- Cha xin lỗi. Đáng lẽ ngay từ đầu không nên đồng ý mối hôn sự này. Cha cũng đã nói rõ với ông nội con rồi. Sau này sẽ không có chuyện đó nữa.
- Con cảm ơn.
- Cảm ơn cái gì. Việc cha nên làm. Được rồi, cũng muộn. Con đi nghỉ ngơi đi. Ngay mai bồi mẹ con đi dạo một chút. Thời gian nay lo lắng cho con, lại thêm việc triển lãm bận rộn. Mẹ con cũng mệt mỏi rồi.
- Dạ. Vậy cha mẹ ngủ ngon nhé.
- Được. Con về phòng đi.
Phượng Sơ về phòng, lăn một vòng trên giường. Chăn đệm còn vương mùi thơm của ánh nắng mặt trời, chắc hẳn mẹ biết cô về nên đã chuẩn bị trước.
Cha nói thì nhẹ nhàng, nhưng cô biết rõ làm có chuyện đơn giản như vậy. Cha đã vì cô gánh cả bầu trời, không muốn mưa rơi chút xíu nào đến cô cả, đây mới là gia đình, mới là người thân.
Còn có Khúc Ngọc Lâm, chuyện này cô sẽ tính toán với cô ta sau, muốn đạp lên cô để bay lên cành làm phượng hoàng? Nào có chuyện đơn giản dễ dàng đến như vậy